trang37:khoảnh khắc vỡ òa

118 9 4
                                    

Lòng nặng trĩu với bao muộn phiền, Yin mệt mỏi buông một hơi thở dài vào không trung, đôi chân dừng lại nơi ghế đá công viên, khóm hoa mọc thành hàng dài rì rào bên tai như lời an ủi ngọt ngào.

Hắn bỗng chốc lại nhớ đến cậu, nhớ đến khoảng thời gian bản thân đắm chìm trong điên cuồng kiếm tìm và những nỗi nhớ nhung bị cuốn theo cơn gió chiều tà.

Hoàng hôn buông xuống Yin lại nhớ về bầu trời ngày hôm ấy, nơi duy nhất có kỉ niệm của ba nơi mà 24 năm về trước người mẹ đã vĩnh viễn không còn tồn tại đã mang tặng lại cho hắn, món quà đầu tiên cũng là cuối cùng, cả Boun cũng không còn nhớ nơi đó nữa thậm chí cũng không biết mẹ đã tặng cho Yin, đây đối với hắn là bí mật lớn và cả tài sản quý báu nhưng War lại có thể trở thành ngoại lệ, được biết về nó thậm chí là sở hữu nó.

Hoàng hôn ngày sinh nhật War là ánh hoàng hôn đẹp nhất cuộc đời Yin vì ở nơi chỉ riêng mình ta ấy hắn có cậu trong vòng tay, Yin trở về nơi chứa đầy sự bình yên ấy nhưng lòng nổi đầy gió bão, hắn ngồi bên mái hiên rồi bật khóc khi hoài niệm bóng hình War cạnh bên, ngày hôm đó thật tồi tệ, chỉ mới đó hắn còn ôm cậu trong tay vậy mà mới đây lại mất cậu lâu như vậy.

Giọt nước nóng hổi lại lăn dài trên gương mặt điển trai kiêu ngạo, những lời Prat nói quẩn quanh tâm trí Yin, chẳng gì là có thể đá động tâm tư hắn khi hắn không muốn, tâm lí hắn đang trong bờ vực nhạy cảm nhất liền bị Prat chạm vào, trong lòng hắn cồn cào những suy tâm đã tắt từ lâu.

Người ba ruột thịt duy nhất còn lại trên cõi đời này hắn còn không buông bỏ cái toi của mình để chấp nhận ông ấy thì làm sao War bỏ đi được thù hận trong lòng vì hắn mà trở về.

Suy nghĩ vu vơ vô định Yin đứng dậy gạt nước mắt chân sải bước, nhưng lại va phải một người phụ nữ trên tay là đầy những túi đồ thức ăn khiến chúng rơi vãi trên mặt đường.

Cú va chạm không làm Yin ngã chỉ là chút chao đảo khẽ khàng, chân hắn đã vững vàng bước tiến, còn người phụ nữ kia thì ngã nhào hối hả nhặt lại những thứ đánh rơi.

Yin bước đi một quãng lại không hiểu vì sao mà quay đầu, khi lần nữa bước đến vị trí cũ đều trước mắt hắn chứng kiến bóp nghẹt trái tim khô cằn bên trong đến không còn chút lực.

Người con trai Yin mong nhớ bao tháng ngày gần trong tích tắc chỉ ở ngay tầm mắt hắn mà thôi, cứ thế hắn như điên lao đến ôm chằm lấy cậu đang loay hoay nhặt đồ.

"Làm ơn đừng đi nữa, tôi không còn gì ngoài em nữa, thứ duy nhất tôi có được chỉ mãi duy nhất mình em thôi, làm ơn đi rời đi nữa trái tim tôi đã vỡ mất rồi", Yin nấc lên giữa dòng người qua lại, bọn họ hiếu kỳ náng lại xem chuyện hay.

War nhẹ mỉm cười vỗ vào vai Yin những nhịp gõ dịu dàng, xoa vòng lưng hắn trấn an giọng cậu sưởi ấm trái tim và tâm hồn hắn vang lên, bao nhớ nhung chỉ một khoảnh khắc gặp lại đã khiến mọi thứ nổ tung.

"Không đi nữa, về cạnh bên để đòi chú những món nợ chưa trả hết", kết thúc bằng một nụ cười ấm áp, người phụ nữ bên cạnh cúi đầu giấu đi những giọt lệ.

Tận Cùng Nơi Lạnh GiáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ