-Ss1 || Chapter 29-

408 24 6
                                    




2 năm trước...

Cô ngồi ở trên một trong số nhưng chiếc ghế ở hàng ghế ngoài hành lang để chờ cho buổi phỏng vấn của mình. Cô nhìn xung quanh và thấy mọi người đang bận rộn luyện tập cho câu trả lời đã được biết trước, thậm trí một số còn có những tấm card với những câu hỏi bất kì và tự trả lời nó. Cô chỉ ngồi đó, im lặng và cầu nguyện sự may mắn sẽ đến. Nếu như đây không phải là mong ước của mẹ và để làm cho bố tự hào thì cô sẽ không bao giờ đăng kí học song ngành.

Là một đứa con gái không hợp pháp của hiệu trưởng của một trường đại học là một điều rất khó khăn đối với cô, tại sao cô lại tự đảy mình vào một tình huống mà mình không thể kiên trì được chứ? Cô muốn trở thành một diễn viên chứ không phải là một con robot chỉ để làm hài lòng gia đình của bố mình. Tuy nhiên thì, cô cũng muốn chứng minh một vài điều. Vì vậy nên, dù nó có chút khó khăn thì cô vẫn có thể chịu đựng được. Cô cần vượt qua được vòng phỏng vấn này. Không, cô phải vượt qua được.

"Uh, xin lỗi? Mình có thể ngồi đây được không?", cô nghe thấy giọng ai đó.

Cô đã không có ý định ngồi cùng ai đó, vì cô cần không gian riêng. Cô cần phải tập trung. Cô đang định nói với cô gái kia rằng hãy tìm một vị trí trống nào khác nhưng khi cô vừa ngẩng mặt lên, cô đã quên hết những gì mình đang định nói.

Như thể cô đang nhìn thấy một thiên thần.

Cô nghĩ rằng mình đã nhìn chằm chằm người kia một lúc lâu nên cô đã cúi mặt xuống lần nữa, ngồi nghịch những ngón tay của mình để có thể làm giảm bớt sự lo lắng và căng thẳng. Cô có cảm giác như mình sắp ngất đến nơi rồi. Một loạt giả thiết hiện lên trong tâm trí cô. Sẽ thế nào nếu cô không thể vượt qua được? Mẹ cô sẽ nói gì? Bố cô sẽ nghĩ như thế nào? Gia đình của bố sẽ nghĩ như thế nào? Cô đã trưởng thành với suy nghĩ là sẽ không để bố mình phải thất vọng. Cô trưởng thành vì muốn thu hút sự chú ý của mẹ cô, người mà chẳng làm gì ngoài việc tôn thờ bố cô một cách quá mức, đến mức mà ông ấy còn chẳng coi mẹ cô là một thành viên trong gia đình ông ấy.

Tất cả những gì cô đã làm trong những năm qua chỉ vì muốn mình được công nhận và nhận được sự chú ý từ những người mà cô quan tâm, chứ không thề cần sự chú ý từ những người mà cô thậm chí còn chẳng biết đến họ.

"Đây, cậu hãy ăn cái này đi", cô nhìn thấy một cái kẹo được đặt trên đùi mình.

"Nó khiến mình bình tĩnh hơn. Hi vọng rằng nó cũng có thể giúp được cậu. Nó rất ngon, có vị giống như dâu tây vậy", cô nghe người kia nói.

Cô nhìn chằm chằm vào viên kẹo được bọc bởi một lớp giấy cute bên ngoài. Cô không biết tại sao nhưng hành động nhỏ này đã khiến cô cảm thấy ấm áp.

"Oh không. Chờ một chút. Cậu không bị dị ứng đấy chứ, mình hy vọng là không", cô gái kia nói.

Cô lắc đầu để nói không. Cô không nói nên lời. Cô mở lớp giấy ra và ngại ngùng đưa viên kẹo vào trong miệng. Cô nhét mảnh giấy kia vào trong túi của mình. Cô cũng có ý định giữ nó để tự nhắc nhở bản thân về cuộc gặp gỡ đầu tiên đẹp đẽ này.

I MARRIED JENNIE KIM (Vietnamese version)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ