Lý Đông Hách ở trường học là thành phần bị cô lập, cũng vì ảnh hưởng của anh trai em quá lớn nên em lúc nào cũng là cái gai trong mắt nhiều người.
.
Lý Đông Hách sáng dậy sớm, thu thập một chút là mở cửa phòng xuống lầu ăn sáng. Đồng phục trường được người làm chuẩn bị chu đáo. Học sinh mặc đồng phục đến trường là hình ảnh đẹp mà đúng không? Đông Hách cũng vậy. Đông Hách chân còn mang dép bông lon ton xuống bàn ăn sáng.
Theo thói quen lại chạy sang chỗ mẹ Lý , định ngồi xuống liền nghe tiếng ho hừ nhẹ của Minh Hưởng. Hắn tay vẫn không dừng cắt thịt trong dĩa. Lý Đông Hách cảm thấy không ổn. Đông Hách đành sang ngồi cạnh Minh Hưởng. Cặp được để xuống ghế, em ngồi xuống ghế thì dĩa thịt do Lý Minh Hưởng cắt sẵn được đẩy sang cho em. Đông Hách nhìn dĩa thịt rồi nhìn hắn, lại ban phát cho hắn một nụ cười thật tươi chào buổi sáng, hai chiếc má thịt hồng hồng đáng yêu lắm. Hai vị phụ huynh cảm thấy thật chói mắt. Lý Đông Hách thì nào có biết mình vừa làm hai vị phụ huynh chói mắt đâu. Cứ ăn thôi. Lý Minh Hưởng ngắm nhìn một chút, đưa tay quẹt đi miếng sốt dính trên khóe miệng người kia. Chùi sạch rồi bắt đầu ăn. Mẹ Lý như nhớ ra điều gì, liền nói.
- Mẹ với ba về nhà ông nội. Minh Hưởng con sắp xếp công việc một chút đừng để Đông Hách ở nhà một mình.
Mẹ Lý cũng biết khi ăn Lý Minh Hưởng nghe sẽ không đáp lại nhưng thật bất ngờ, hôm nay Lý Minh Hưởng nghe xong đã đáp lại mẹ Lý .
- Con biết rồi
Ăn xong Đông Hách chào hai vị phụ huynh rồi ra cửa đi thẳng đến xe của bác quản gia nhưng lại bị kéo lại. Minh Hưởng thân tây trang cao ngạo. Khí thế bức người. Gương mặt lạnh lùng nhìn xuống em. Ôn nhu nhất có thể để thốt ra một câu.
- Hôm nay tôi đưa em đi học
Đông Hách a một tiếng trong đầu liền gật đầu, leo lên ghế phó lái ngồi. Minh Hưởng đóng cửa xe rồi lên xe, vừa ngồi xuống là chồm qua thắt dây an toàn cho em. Đông Hách ngả người ép người mình lên ghế, em thấy gương mặt của Minh Hưởng ở cự ly gần. Thật đẹp nha. Hắn bắt đầu lái xe đi. Đông Hách nhìn đường nhìn khắp xung quanh chả nhìn gì đến Minh Hưởng cả. Mà Minh Hưởng cũng muốn em nhìn mình. Lý Minh Hưởng không thấy Lý Đông Hách dùng điện thoại qua. Tay nắm vô lăng, mắt nhìn đường nhưng miệng lại hỏi
- Em muốn mua điện thoại không?
Đông Hách suy nghĩ dù sao từ trước đến giờ em cũng không dùng điện thoại, cũng không cần thiết. Suy nghĩ một hồi, Đông Hách lắc đầu. Mặc dù Đông Hách cũng muốn có một chiếc nữa. Lý Đông Hách cũng là con người bình thường thôi cũng muốn có một chiếc với mọi người.
- Sao lại không cần?
Đông Hách lấy giấy viết rồi viết cho hắn vài dòng. Nói em lúc trước không có ai để gọi bây giờ cũng không có nên không cần. Hắn nghe xong nhíu mày chẳng phải bây giờ có hắn làm chồng rồi sao? Sao lại bảo không có ai.
- Em có tôi
A lúc này Đông Hách mới nhớ ra mình có chồng rồi vậy là em sẽ có điện thoại à. Em thấy mấy bạn có điện thoại đẹp lắm còn có cả ốp lưng này nọ nữa trông xinh lắm. Em cũng thích mấy cái ốp lưng đó cũng thích có điện thoại. Mặt Đông Hách hiện lên vẻ thích thú, Minh Hưởng hắn cũng nhếch mép cười. Lý Đông Hách đeo cặp lên vai mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[markhyuck][Hưởng Hách] Bé con của Lý Minh Hưởng
Fanfiction[markhyuck][Hưởng Hách] Bé con của Lý Minh Hưởng au: taeyang2005 beta: chufhch5253576 [Paipai] Đã có sự cho phép chuyển ver bởi mình.