Chương 2

1.5K 188 16
                                    

Kurihime Koi là một người bình tĩnh.

Dĩ nhiên thần tiên đôi lúc còn phải tức giận thì sẽ không có chuyện Koi không biết nóng nảy rồi.

Nhưng Koi rất hiếm khi tức giận, hầu như cả đời này chỉ có thể thấy qua cô nhíu mày ba, bốn lần. Bình thường cô luôn là bộ dáng lạnh như băng, cả ngày ngoại trừ học tập ra thì chỉ biết phụ giúp gia đình, ai kể chuyện hài cũng không cười, hàng xóm nhà bên có bệnh qua đời dù có thân đến mấy cũng không rơi lấy nổi một giọt nước mắt.

Nói chung Kurihime Koi là kiểu người vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lùng.

Vậy nên kể cả khi biết được bản thân đang mang thai, cô cũng không hề có thái độ gì cả. Bị người bố yêu thương nhất tát cho một cái thật đau cũng không khóc, sau khi về nhà còn tưởng sẽ nháo nhào một trận lớn thì ai ngờ Koi chỉ nhanh chóng hoàn thành làm việc nhà rồi về phòng làm bài tập, bộ dáng bình thản đến khiến người khác phát bực.

Mà bố Kazama của Koi cũng không phải một người dễ tính, tuy ông yêu thương cô là thật, nhưng sự tình lần này thật sự quá lớn, mà con gái luôn hiểu chuyện của mình đến một câu xin lỗi cầu tha thứ cũng không có, vậy nên liền khiến ông càng thêm phẫn nộ, nửa đêm rồi vẫn còn lớn tiếng quát mắng cô.

Koi bị mắng chỉ im lặng lắng nghe, đôi mắt trong veo không chứa cảm xúc gì cả lẳng lặng nhìn bố mình. Bị cô nhìn đến phát quạu, Kazama trong cơn tức giận liền đuổi người ra ngoài.

Mà Koi cũng không khóc không nói gì cả, ăn thêm mấy cái tát rồi vẫn không thấy bố chịu thôi thì mới chạy ra ngoài.

Cũng không ngoài dự đoán lắm, cô vừa ra khỏi cửa đã thấy Mikey cùng con xe CB250T chờ sẵn.

Nhà hai người ở sát vách nhau, nhà Koi lại chẳng giàu nên làm gì đủ tiền xây nổi vách tường cách âm nên dĩ nhiên Mikey có thể nghe thấy bố Koi đã lớn tiếng với cô như thế nào. Chỉ là cậu không ngờ đến, người đàn ông đó lần này vậy mà lại có thể tức giận đến mức đánh cô.

Nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Koi, chàng thiếu niên liền đau lòng hết chỗ nói, lời muốn hỏi cũng chẳng còn dám buông ra.

Koi thấy Mikey chờ mình thì cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu một cái thật sâu.

Nhìn cô chỉ có bộ đồ ngủ phong phanh, Mikey lại càng thêm xót người, không nói không rằng liền tiến lên khoác cho cô chiếc áo khoác bang phục của mình.

Koi để yên cho cậu làm, nhàn nhạt hỏi một câu. "Lại tính đi đánh nhau à?"

"Không có". Mikey vừa chỉnh lại áo ngoài cho cô vừa nói. "Tối nay có phiên họp thôi"

"Vậy sao cậu còn chưa đi?"

"Chờ cậu". Mikey đáp. "Lần sau đừng ăn mặc như vậy ra ngoài, lạnh lắm đấy"

"Bị đuổi như thế mà còn dám lấy áo mặc thì e là bố sẽ giết tôi thật đấy". Koi nhàn nhạt nói. "Nếu có việc bận thì đi đi, tôi tự lo được"

"Sao tớ có thể bỏ cậu mà đi trong lúc này chứ?". Mikey nhíu mày. "Có đói không? Chờ tớ họp băng xong thì đưa cậu đi ăn gì nhé?"

Phụ Huynh Tuổi Học SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ