Chương 42

18 2 0
                                    


"Thái tử ca ca..." Nghe được thanh âm của Trương Bân Bân, Địch Lệ Tâm Lan lập tức buông chân của Địch Lệ Nhiệt Ba ra, ngẩng mặt lên lộ ra khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nơm nớp lo sợ nhìn Trương Bân Bân. Nàng cũng biết Thái tử ca ca nhất định sẽ tới cứu nàng.

Đau lòng nhìn bộ dáng nhận hết ủy khuất của Địch Lệ Tâm Lan, bất mãn của Trương Bân Bân với Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức bộc phát: "Địch Lệ Nhiệt Ba, Tâm Lan là muội muội của muội. Muội tại sao có thể ăn hiếp nàng ấy như vậy? Còn để cho nàng ấy quỳ xuống trước mặt muội?"

"Thái tử điện hạ, Nhiệt Ba nhất định phải biện giải cho mình. Quỳ xuống không phải là ý kiến của Nhiệt Ba, cầu khẩn cũng không phải là ý muốn của Nhiệt Ba. Nhiệt Ba chẳng qua chỉ là tới ngắm hoa, muội muội thích như thế nào thì muội muội làm như thế đó. Không có liên quan với Nhiệt Ba."

Muốn vì Địch Lệ Tâm Lan ra mặt cũng xin tìm cái cớ tốt một chút, ăn hiếp? Lý do này nàng cũng không tiếp nhận.

"Nhiệt Ba, ta vẫn nghĩ rằng muội mặc dù tùy hứng, nhưng quý ở đơn thuần. Không nghĩ tới muội lại không thể nói lý như thế. Ta cũng đã tận mắt nhìn thấy, muội còn muốn không thừa nhận?" Đè nén trong lòng thất vọng và lửa giận, Trương Bân Bân chất vấn. Việc đã đến nước này, Nhiệt Ba còn muốn chống chế? Phần đơn thuần khó có được kia của Nhiệt Ba cũng đã tan mất theo thời gian sao?

"Dù sao ta cũng không cho là ta có lỗi. Thái tử điện hạ nếu muốn ra mặt giúp Địch Lệ Tâm Lan, cứ việc đi tìm mẫu phi của ta. Chuyện hôm nay ta sẽ không nhúng tay nữa. Nếu không, Địch Lệ Tâm Lan biết ta sẽ làm thế nào." Liếc Địch Lệ Tâm Lan vẫn quỳ trên mặt đất một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh lùng cảnh cáo nói.

"Thái tử ca ca, tỷ tỷ không có khi dễ Tâm Lan, thật không có..." Cắn răng đem cừu hận đặt sang một bên, Địch Lệ Tâm Lan không thể không mở miệng nói. Nàng không thể để cho Vương phi biết chuyện của nàng và Thái tử ca ca. Vương phi là mẹ cả của nàng, là nữ chủ nhân của Địch Vương phủ. Một khi Vương phi đem nương của nàng đuổi ra Vương phủ, lại tùy tiện tìm một nhà nghèo đem nàng gả qua, cho dù là Thái tử ca ca cũng không có cách nào cứu nàng.

"Tâm Lan, muội..." Trương Bân Bân thở dài một hơi, không tiếp tục so đo với Địch Lệ Nhiệt Ba nữa. Taam Lần tốt bụng, nhớ Nhiệt Ba là tỷ tỷ của nàng. Nhiệt Ba làm sao đã từng coi Tâm Lan là muội muội của mình? Đều nói hoàng thất không có thân tình, quan lại người ta làm sao không phải là lạnh mỏng như vậy?

"Thái tử điện hạ nếu không còn gì muốn dạy bảo nữa, vậy Nhiệt Ba đi trước. Muội muội vẫn là trước đứng lên đi! Quỳ như vậy, để cho người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho là Thái tử ca ca đang khi dễ ngươi đấy!" Châm chọc nói xong, Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo Tư Nguyệt nghênh ngang rời đi. Nàng cũng không tin Trương Bân Bân không có bất kỳ ý nghĩ gì với câu nói sau cùng. Dù thế nào cũng phải chế tạo cho Địch Lệ Tâm Lan chút phiền toái không phải sao? Lấy Trương Bân Bân nghi ngờ, cho dù lúc này không phát ra, cũng sẽ lưu lại một chút ý nghĩ ở trong lòng. Muốn xuôi gió xuôi nước trực tiếp thượng vị? Cũng phải xem Địch Lệ Tâm Lan có bản lãnh này hay không!

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nói ra lời này, Trương Bân Bân trong bụng máy động. Nhiệt Ba nói không sai. Dáng vẻ này của Tâm Lan, nếu như người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ cho là hắn đang trách phạt Tâm Lan. Nhớ tới bộ dáng Tâm Lan quỳ gối trước mặt Nhiệt Ba vừa rồi, chẳng lẽ cũng có ẩn tình? Không đúng, Tâm Lan quỳ có lẽ sẽ làm cho người ta hiểu lầm, nhưng là nước mắt và ủy khuất trên mặt Tâm Lan cũng là không lừa được người. Chỉ có thể nói, Tâm Lan hành động không đúng lúc. Vừa nghĩ như thế, Trương Bân Bân tạm thời để nghi ngờ trong lòng xuống, đi tới đưa tay đỡ Địch Lệ Tâm Lan lên.

[ Chuyển Ver ] { HưngBa} Ta Là Chính Thê Của ChàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ