Chương 4:

664 35 2
                                    

Kể từ lúc Kim Taehyung ngồi xuống và bắt đầu cuộc trò chuyện của mình, đôi mắt của Jungkook đã chỉ còn biết nhìn cậu mà thôi. Tuy Jungkook là người máy, thế nhưng dường như nó lại có chấp niệm quá lớn đối với người tạo ra mình, bởi vậy chỉ cần Taehyung ở đâu, mắt của nó sẽ cứ thế tự động dõi theo hướng đấy.

Jeon Jungkook được dặn rằng phải giữ im lặng, bởi vậy nó tuyệt nhiên sẽ không tạo nên một tiếng động nào cả. Và khoảnh khắc nhìn thấy Taehyung rơi nước mắt, nó không khỏi kinh ngạc.

Một người máy mà biết kinh ngạc ư? Nghe có vẻ nực cười đấy, nhưng thực sự là nó đang cảm thấy như thế thật. Những gì nó biết được về con người trước mặt này là một thiên tài, một kẻ ương ngạnh, bướng bỉnh và là một tên bất cần đời. Thế mà vừa rồi, nó lại thấy con người này rơi nước mắt.

Mặc dù nghe được khá nhiều từ cuộc trò chuyện giữa Taehyung và cha cậu, thế nhưng Jungkook bản thân vẫn là một con robot, có những cái thiên về tình cảm loài người hiện nó chưa thể hiểu rõ hết được. Nhưng nó hiểu rằng Taehyung rơi nước mắt là vì người cha của cậu.

Taehyung bị đôi mắt Jeon Jungkook nhìn chòng chọc mà cảm thấy có chút hơi bối rối. Đừng nói là từ nãy đến giờ... nó đang nhìn cậu như thế đấy. Khoan... mà hình như cậu vừa khóc đúng không? Ôi trời ạ...

Taehyung biết rằng rất có thể Jungkook không hề hiểu chuyện gì vừa xảy ra và cũng không hiểu khóc là như thế nào, nhưng việc để bản thân rơi nước mắt trước một ai đó ngoài gia đình khiến cậu cảm thấy thật tồi tệ. Rõ ràng cậu luôn thể hiện bản thân mình là một người vô tâm vô cảm, thế nhưng thực ra sâu bên trong cậu vẫn là một con người rất tình cảm và sâu sắc, chẳng qua cậu lại lựa chọn che giấu con người này vào sâu bên trong mình. Cái mác thiên tài đã khiến cho cậu không thể làm ra những hành động thiếu suy nghĩ và thiên về tình cảm quá mức, bởi vậy cậu đã luôn tạo ra một lớp vỏ bọc bên ngoài cho bản thân, khiến cho bạn bè dần không còn có ai muốn chơi cùng cậu, đều cho rằng cậu giả tạo và rời bỏ cậu. Thế nhưng, tạo vỏ bọc như thế rồi cũng có ích gì đâu cơ chứ. Taehyung đã dễ dàng bị hạ gục và thỏa hiệp với kẻ xấu chỉ bởi con người vốn có của mình và cái hiếu của kẻ làm con. Có đứa con nào lại nhẫn tâm để cha mình chịu khổ bởi chính mình cơ chứ?

- Jeon Jungkook, cậu nhìn tôi nãy giờ à?

Taehyung lên tiếng hỏi trước. Đáp lại cậu vẫn chỉ là một khoảng không im lặng. Đến khi Taehyung nghĩ rằng Jungkook sẽ chẳng trả lời câu hỏi này của mình đâu, cậu có thể an tâm được rồi thì người máy ấy lại lên tiếng.

-Tôi thấy cậu khóc.

Nụ cười đang dần dần xuất hiện trên môi Kim Taehyung bỗng chốc cứng lại. Tại sao... con robot này...

Dù bị phát hiện, thế nhưng Taehyung cũng không hề phủ nhận, chỉ nhún nhún vai nhìn Jungkook.

-Cứ cho là vậy đi.

Jungkook nghe xong câu nói đó mà đôi mắt nó đảo qua đảo lại liên tục... ý củ Taehyung là sao chứ? Nó thực sự không hiểu được. Thế nhưng, nó vẫn tự động lưu lại câu nói này trong bộ nhớ của mình. Bây giờ nó chưa biết, chưa hiểu nhưng nhỡ đâu sau này nó sẽ hiểu thì sao?

[TaeKook ver] I'm Not A RobotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ