04

456 52 6
                                        

•

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Kazuo Osamu còn có một thân phận khác nữa, đó là Fumihito Dai.

Sở dĩ anh phải xây dựng cho bản thân thêm một bộ mặt khác cũng là chuyện riêng tư, dù sao thì nó cũng phần nào giúp anh có nhiều hơn là một cơ hội để thu thập thêm thông tin cũng như tình báo mật xung quanh mình. Nhưng có lẽ — lý do lớn nhất mà anh ưa thích cái danh nghĩa Dai này, đơn giản là vì, nó là quyền lợi mỏng manh và hư vợi duy nhất cho phép anh được ít ỏi bình yên.

Suốt năm năm liền, anh đã nhiều lần ước mong rằng; Fumihito Dai mới là anh, chứ không phải sắc tím nhàn nhã chỉ biết gợi lấy cho con người ta biết bao nhiêu là đau thương.

Một hôm kia, Dai thuận theo thói quen của mình, vào lúc năm giờ ba mươi chiều; khi bầu trời đã nhá nhem bóng hoàng hôn, anh sẽ ghé ngang qua khu công viên gần gia đình Fumihito để thư giãn. Một khung cảnh trữ tình đến đơn côi — anh nghĩ thế, ấy lại thích hợp đến khinh thường đối với gã trai đã quá tuổi năng nổ để nô đùa bên những trò chơi của nít con hẳn rồi.

Ngồi trên chiếc xích đu con, anh lôi ra từ trong túi gói thuốc lá sắp hết ra, khẽ khàng châm lửa một cái.

Anh không biết anh tự bao giờ đã thích tận hưởng cái thời khắc làn khói lửng lơ chiết từ khuôn miệng anh rã dần theo không gian, theo cái chiều xế tà đến cháy đỏ cả đôi mắt anh đã mờ.

"Anh trai. Hút nhiều thuốc như vậy là không tốt đâu."

Dai bẵng mình đi theo giọng nói, liền vô thức cúi đầu xuống nhìn nơi mà thanh âm ấy cất lên. Một cậu trai bé nhỏ với mái tóc nâu tầm bảy tuổi tròn vừa mới đi học về, hai tay nắm chặt lấy quai cặp mình — đang chằm chằm anh qua một cặp kính cồng kềnh che lấp đi ánh xanh mãnh liệt đang vỗ về ngoài khơi xa trong mắt em.

Trong một phút giây thật bâng quơ, tâm trí anh lại hiện hữu lên dáng hình của một chàng thiếu niên kia đã từ lâu mất dạng, mà năm xưa ấy, người đó sớm đã đặt một dấu chân nhạt nhòa trên thảm cát trắng mang tên đường đời của anh.

"Bé con, bây giờ cũng sắp tối rồi, em không nên lãng phí thời gian của mình mà nói chuyện với người lạ đâu. Mau về nhà với bố mẹ em đi."

Anh ôn nhu mỉm cười, khẽ khàng cất tiếng. Vì để có một 'bộ mặt' thật hoàn hảo, anh ít nhiều cũng đã sử dụng máy biến đổi để biến đổi giọng nói của mình. Fumihito Dai chính là vầng hào quang ấm áp và dịu êm, cả hình hài lẫn tính cách, cho nên giọng nói trầm bổng và nhẹ nhàng như ru ấy chính là một sự lựa chọn thích hợp; mặc dù chân thành mà nói, anh cũng ít khi mở lời bao giờ.

allconan ヾ(・ω・*)ノ là cái tên chết tiệt em từng rất yêu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ