Chương 19

587 71 1
                                    

Câu chuyện cách đây 11 năm trước...hắn còn là 1 đứa trẻ ham chơi,tinh nghịch và lém lĩnh...

"Con trai!"

1 người phụ nữ trung niên,mặc quân phục của 1 cảnh sát đi lại ôm con trai mình.

"Mẹ! Ba đâu rồi mẹ!?"

"Ba con đang cùng anh Mile đem đồ ra xe! Đi thôi con!"

"Dạ~~~~!"

Đứa trẻ đó đi theo sau mẹ mình,hôm nay đứa bé được ba mẹ dẫn đi trung tâm thương mại mua sắm đồ cho năm học mới...đứa trẻ ngây thơ đó cứ ngỡ như 1 thế giới màu hồng chờ đợi nhưng không...không thể...

"Aaaaa!"

Cuộc bạo loạn của những kẻ khủng bố,muốn chóng phá chính phủ,vòng tay đó rời bỏ hắn...hắn cùng Mile chạy thoát khỏi đám,ba xoa đầu hắn..

"Mile! Con ở đây coi Bible hộ ba! Ba vào trong cứu người!"

"Dạ! Ba cứ đi đi!"

Người ba nuôi chấn an Mile và họ không ngờ rằng,cái xoa đầu và cái ôm đó là thứ cuối cùng họ nhận được...

.
.
.

"Em mau ra đi!"

"Khoan đã! Còn cô bé đó kìa anh!"

"Đi thôi con!"

.
.
.

BÙMMMMMM

"BAAAAAAA!"

"MẸEEEE ƠIIIIII!"

Tiếng hét thảm thương của đứa trẻ đó,khiến đồng đội của đôi vợ chồng xấu số đầy đau khổ,...

Nổi đau năm đó,khiến cho người dân không thể nào quên được...sự hi sinh của hai chiến sĩ..vì cứu người quên mình và vì chính sự vô trách nhiệm của 1 kẻ,được xem là kẻ phản bội,vì tiền mà bán đứng đồng đội...

Đứa trẻ năm nào đã dần lớn lên trong nổi đau năm đó...căn nhà lớn hắn đã bán và góp vào trại trẻ mồ côi...còn căn hộ,thứ cuối cùng ba mẹ để lại,hắn đã về đó..nhưng trong suốt thời gian trưởng thành,nhờ có Mile và chú Nan mà hắn mới lớn và tài giỏi như ngày hôm nay và khi vào đại đội 7,hắn luôn được ví như là đứa con của họ..và các cấp cao luôn ưu ái hắn...

Căn hộ đó cô đơn trong suốt 11 năm..lần đầu tiên có khách lạ vào nhà...và người đó chả ai khác..đó là anh...

"Bible!"

"Hửm!?"

"1 lát nữa tôi thay băng cho cậu nha!"

"Ừm..!"

Anh đâu biết nấu ăn,chỉ biết rửa bát thôi,sau khi ăn xong thì đi vào trong dọn dẹp cho hắn nghỉ ngơi. Hắn ngồi ở trên ghế nhìn anh...đôi mắt nhung nhớ nhìn người thương.1 lát sau,anh rửa bát xong,cả hai dọn dẹp 1 hồi lâu,mặt trời cũng đã lặn,hắn chỉ có thể lau người chứ có tắm được đâu...hắn ngồi đó cho anh thay băng...

"Tôi mệt quá!"

"Chắc lạ cử động nhiều rồi đó!"

"Đau đầu!"

{BibleBuild} Định mệnh anh yêu em!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ