Chap 5

458 57 0
                                    

Chớp mắt một cái đã ở cũng bé con được gần 1 tháng. Eunchan ngày càng nhận ra rằng bản thân mình yêu thương bé con rất rất nhiều. Chỉ một vết trầy nhỏ xuất hiện trên làn da non nớt của Hanbin thôi cũng đủ để khiến trái tim anh xót xa, hay dù là mấy thằng bạn thân của anh chạm nhẹ bàn tay tụi nó vào người bé thôi cũng khiến anh khó chịu. Mị lực của đứa trẻ này có phải là quá lớn rồi hay không?

Đang miên man trong mớ suy nghĩ hỗn độn, đôi mắt cứ vô hồn dán chán vào người Hanbin thì đột nhiên anh nhận ra một điều gì đó không đúng. Chẳng phải bé đang ngồi chơi đồ chơi rất vui hay sao, thế thì vì gì mà tự nhiên lại đưa tay bám chặt lên thành giường. Bé con thấy khó chịu chỗ nào?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên liền lập tức kéo Eunchan rơi vào tâm trạng đầy lo lắng, hốt hoảng chạy đến bên cạnh bé, vươn tay ra ý muốn bế bé lên kiểm tra liền nhanh chóng bị bé lấy tay nhỏ của mình gạt đi

- Hanbin? Bé bị làm sao? Đau chỗ nào, khó chịu lắm không?

Vô ích nhỉ?! Hỏi thì hỏi vậy chứ bé làm sao trả lời. Vì vậy mà thứ anh nhận lại chỉ là một không gian tĩnh mịch không một lời hồi đáp. Dù bị bé gạt phăng tay ra nhưng Eunchan vẫn rất lo lắng, cứ đưa tay lên phòng hờ lỡ có chuyện gì thì còn kịp đỡ bé. Đáy mắt ngập tràn lo sợ mà dõi theo từng động tác nhỏ nhất của bé con

Hanbin mon men, nâng từ từ cơ thế nhỏ nhắn, phấn nộn lên, đôi chân yếu ớt ngắn cũn cỡn của bé dần dần duỗi thẳng, một tay khác chống xuống đất khó khăn đứng dậy. Hóa ra là bé muốn tự mình đứng lên!

Chứng kiến bé con của mình đáng yêu tập đứng, trong lòng anh lúc này cảm tưởng như có lẽ chẳng còn gì có thể hạnh phúc hơn được nữa. Một cảm giác đầy thành tụ bủa vây trái tim anh, anh là đã tự mình nuôi nấng thành công một đứa trẻ sau gần một tháng. Nước mắt đọng ướt trên khóe mi cứ một mực muốn trào ra ngoài, ngập ngụa tình yêu dành cho Hanbin

Bé con thích thú nở nụ cười khúc khích, bản thân trẻ con đơn thuần của bé cứ nghĩ rằng mình chắc là đã có thể đứng vững được rồi nên vừa mới đàng hoàng đứng thẳng liền buông bỏ hai hay chống hai phía. Và dĩ nhiên, chưa đầy vài giây đã ngã nhào đáp mặt đất. Eunchan giật mình nhưng đã không kịp đón lấy bé, lúc nhận thức được mọi chuyện thì đã thấy Hanbin nằm một cục trên sàn nhà lạnh lẽo. Gương mặt bé con mếu máo đến tội nghiệp, cứ đưa hai bàn tay nhỏ lên mặt cố chùi đi nước mắt.

Đôi mắt cùng hành động khẩn trương, anh giang đôi tay mình ra ôm bé vào lòng mà xoa xoa đầu nhỏ của bé, dịu dàng dỗ nín

- Hanbinie ngoan, không khóc nhé. Đau lắm sao hả? Bây giờ anh Eunchan đếm từ một đến ba, cơn đau sẽ không còn nữa được chứ?

Nhấc cái đầu ra khỏi đôi vai anh, Hanbin mở to đôi mắt tròn ướt sủng chờ đợi

- Được rồi. Một....hai....ba...cơn đau biến mất

Một tiếng _CHỤT_ vang vọng. Là Eunchan, sau ba tiếng đếm đếm kia là chính anh đã nhào đến hôn một phát vào môi mềm của bé khiến bé ngỡ ngàng đến quên cả khóc. Vẫn là đôi môi ngọt ngào ngập tràn mùi sữa thơm phức mà anh luôn yêu thích kể từ cái ngày kia.

Chanbin - My little world - (chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ