Chap 20

333 22 0
                                    

Sau một trận mây mưa dữ dội với cậu, hai người đã ngủ một mạch từ rạng sáng đến tận trưa hôm nay. Ánh nắng trưa chiếu rọi thẳng vào mắt mới khiến cho Eunchan khó chịu nhíu mi mở mắt. Khi đã tỉnh táo hơn, anh mới bắt đầu để ý đến người con trai nằm bên cạnh đã nhiệt tình dâng hiến cho mình cả đêm qua. Nhìn khắp cơ thể cậu chi chít đầy những vết hôn ám muội, môi cũng vì hôn mãnh liệt quá mà sưng hết cả lên khiến cho anh cảm rất hài lòng mà cong khóe môi.

Vẫn chưa muốn dậy mà ánh nắng bên ngoài cứ hắc vào mặt Hanbin làm cho cậu phải đưa tay kéo mền lên chùm kín cả đầu.

"Phụt".

Tự nhiên càng lớn lại càng đáng yêu như vậy, anh bật cười vì hành động trong vô thức đó của Hanbin, cưng chiều tìm đầu cậu mà xoa xoa thông qua lớp mền dày. Bị đụng chạm không mong muốn khiến Hanbin phát ra âm thanh "ưm ưm" khó chịu.

- Em tính ngủ đến bao giờ? Chúng ta là đến đây để đi du lịch, không phải đến để ngủ mà tận 12 giờ trưa vẫn nằm ườn trên giường

12 giờ? Vừa nghe anh thông báo một tin khá sốc, Hanbin tung mền, căng to mắt nhìn anh rồi có ý định muốn bật dậy. Nhưng biết gì không? Khi cơ thể chỉ vừa động đậy nhẹ thì từ bên hông và phía dưới mông đã truyền đến não bộ cơn đau tê tái, nhắc nhớ cậu về việc đêm qua cậu đã cùng Eunchan hyung làm tình dữ dội thế nào. Mặt đột nhiên chẳng ai làm gì lại thẹn đến đỏ bừng, còn cơ thể thì đau và mỏi khủng khiếp. Eunchan ban đầu còn cười cười, sau lại thấy người yêu của anh nhăn mày nhăn mặt liền rối rắm lo lắng, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cậu

- Em ổn chứ? Không cần phải cố ngồi dậy đâu, anh đùa thôi, mình không cần đi ra ngoài vẫn được mà. Em cảm thấy trong người thế nào?...anh xin lỗi, đêm qua làm em hơi mạnh. Đau lắm sao? Cần anh gọi bác sĩ không? Sao em không trả lời? Đau đến vậy hả? Anh làm em bị thương đúng chứ?....

Hỏi tới tấp như vậy, anh có cho cậu có thời gian để trả lời sao? Không thể ngờ được CEO của chúng ta mà lại ngốc như thế này. Dù gì thì Hanbin cũng không còn nhỏ nữa, đau thì đau chứ cũng không đến mức phải rơi lệ. Nhưng nhìn anh yêu thương, quan tâm cậu nhiều đến vậy, thật tâm trong lòng cậu cảm thấy rất hạnh phúc.

Mãi cũng chỉ có mình anh độc thoại, còn cậu thì vẫn nằm yên đó chằm chằm nhìn anh. Trong đầu Eunchan đột nhiên lại có một ý nghĩ cực kỳ điên rồ là có phải cậu đã bị đau đến mức lý trí cũng không còn rồi hay không?

Sống chung với anh tận mười mấy năm nay, Hanbin cũng không phải là đã quá hiểu anh rồi đi. Vì vậy mà nhân cơ hội anh tạm thời im lặng, rất nhanh chóng chen vào

- Em ổn, hoàn toàn rất ổn. Hanbin đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, đau một chút như vậy không nhầm nhò gì. Chúng ta không thể đã đến đây mà chỉ nằm ì một chỗ như vậy được. Anh không cần lo lắng quá như vậy, em không sao, thật đó

Hanbin nói nhưng vẫn phải để ý nét mặt anh, thấy anh vẫn không tin tưởng dán mắt vào người cậu nên đành phải khẳng định thật chắc chắn. Nhấc tay anh ra khỏi người, dặn lòng rằng là "không đau gì hết, không đau", sau đó cố gắng đặt đôi trần trần của mình xuống sàn nhà lạnh ngắt, vịn lấy thành giường mon men đứng lên.

Chanbin - My little world - (chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ