Ngồi trên xe mà lòng Eunchan như lửa đốt, "mẹ nó, không thể nhanh hơn được sao?".
°°°°°°°°°°°°
Đứng trước cửa nhà ba mẹ anh, tay Eunchan liên tục bấm lấy bấm để cái chuông cửa, tiếng chuông nhà cứ vang lên inh ỏi mặc kệ bây giờ đang là tối muộn. Eunchan sợ lắm, thật sự rất sợ và cái biểu hiện ràng nhất cho việc đó chính là đôi bàn tay đang gấp gáp kia, nó cứ run lên mỗi khi anh muốn chạm vào cái chuông trước mặt.
Sau một ngày làm việc đồng án mệt mỏi, dĩ nhiên giờ này mẹ anh đã say giấc trong chăn, ấy vậy mà lại bị cái tiếng ồn quái quỷ kia đánh thức. Nhăn mày nhăn mặt khó chịu ngồi dậy đi ra khỏi giường mà xuống lầu. Nếu hỏi vì sao không để chồng bà xuống mở hả? Đơn giản vì ông chồng cuồng công việc kia của bà đang tự chôn mình trong phòng kín làm việc, có nghe thấy cái gì đang diễn ra xung quanh nữa đâu mà xuống.
Bị ánh sáng hắc vào mặt, khó khăn đưa tay lên cản bớt đi cái sự chói chan kia, lờ mờ nhìn thấy có bóng dáng một chàng trai cứ đi qua đi lại trước của nhà, dụi mắt nhìn kỹ mới phát hiện...là Eunchan - con trai bà?! Nó đến đây làm gì?
Linh cảm của một người mẹ cho bà biết rằng, chắc chắn là có chuyện chẳng lành. Cơn buồn ngủ lập tức bị dập tắt, thay vào đó là một động thái hối hả hơn chạy ra cửa.
Cuối cùng cũng xuống, Eunchan không còn xoắn lên như lúc này nữa, những động tác của anh đột nhiên tĩnh lặng đến lạ thường. Đến lúc mẹ anh mở ra, hai chân như bị rút cạn hết sức lực khuỵu thẳng xuống nền đất, bám víu lấy hai cẳng chân bà mà vỡ òa bao nhiêu cảm xúc kìm nén từ nãy đến bây giờ.
Bà hoảng hốt đỡ lấy cơ thể anh, đau lòng muốn biết điều gì đã xảy đến với đứa con trai vốn mạnh mẽ của mình. Dịu dàng xoa xoa tấm lưng rộng của anh, nhẹ giọng an ủi hỏi han
- Con trai con trai, bĩnh tình nào con. Mẹ ở đây rồi, không sao nhé. Nào, có chuyện gì, kể mẹ nghe rồi mẹ sẽ giúp con được chứ?
- Mẹ à....bảo bối của con....mẹ à!_không thể nói thêm điều gì hơn nữa, giọng anh nấc lên theo từng câu từng chữ thốt ra ngoài. Trái tim nhói lên từng cơn từng cơn một khi nhớ đến Hanbin, đứa trẻ đáng thương.
- Được rồi, vào nhà đã nào.
Khó khăn đỡ Eunchan đi vào trong, để anh ngồi xuống ghế sofa để ổn định lại tinh thần. Bà nhanh chóng đi vào trong bếp, pha cho một ly nước rồi chạy vội lên kêu chồng. Ông nghe thấy thằng con cứng đầu của mình khóc cũng cảm thấy lạ, cũng như bà, phận làm cha mách bảo cho ông một điều gì đó đang xảy đến với nó liền gác hết mọi công việc dở dang cùng bà đi xuống.
Người đối người, mắt đối mắt ngồi nhìn nhau, hai ông bà vẫn một mực giữ im lặng chờ đợi anh tự mình tìm kiếm sự giúp đỡ
- Ba, giúp con cứu Hanbin với, vì một chút sơ xuất của con mà...em ấy bị người ta bắt đi mất. Giúp con, từ đó giờ Eunchan chưa từng cầu xin ba đúng chứ? Vì vậy mà một lần này thôi...làm ơn hãy mang em ấy về lại với con có được không...? Con cầu xin ba mẹ...mang em ấy về lại được không....
Sau một khoảng không gian trầm ngâm, rốt cuộc thì Eunchan cũng lên tiếng. Nhưng không phải kể lễ này nọ và trực tiếp vào thẳng vấn đề. Từng câu nói đều là "em ấy" vang lên đầy bi thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chanbin - My little world - (chuyển ver)
FanfictionChuyển ver đã có sự cho phép của tác giả vui lòng ko reup đi nơi khác Link fic gốc:https://www.wattpad.com/story/228105477-my-little-world_mewgulf_ Tác giả gốc:https://www.wattpad.com/story/228105477-my-little-world_mewgulf_#:~:text=Start%20reading...