Tại sao lại hôn tôi?

2.2K 281 11
                                    

Nghiên cứu của tôi không thể mang được về.

Nhận được thông báo, tôi muốn phi từ trên giường bệnh phi xuống, chạy lại chỗ Izuku mà chất vấn cậu, nhưng lại nhớ ra mình không có lý do gì để làm như vậy, cậu đã cứu được tôi về đến đây, tôi còn đòi hỏi gì thêm ở cậu được nữa?

- Tôi hiểu rồi.

Nói xong tôi quay mặt vào bên trong, nước mắt không kìm được mà thi nhau tuôn ra. Không phải là do tôi thuộc loại con gái yếu đuối, nhưng tất cả việc này đã vượt ngoài sức chịu đựng của tôi. Thí nghiệm không được mang về đồng nghĩa với khả năng tôi bị bắt đi vẫn là rất lớn. Chỉ cần nhớ đến những ngày bị nhốt trong tay bọn tội phạm, tôi không rét mà run.

- Khóc cái gì? Cũng chỉ là cái máy ghẻ!

Lực lớn túm lấy cánh tay tôi, Bakugo tức giận nhìn khuôn mặt thoáng chốc đã đầy nước mắt. Hắn ta hung hăng vừa lau nước mắt vừa mắng tôi là đồ yếu đuối.

- Tôi không cần anh xuất hiện trước mặt tôi.

Thực sự tôi đã bắt đầu mệt mỏi với thái độ của Bakugo. Từ những ngày còn theo đuổi hắn ở Học viện, cho đến về sau này khi tôi chuyển đến I-Island. Bakugo khinh thường tôi cũng được, miệt thị tôi cũng được, bài xích tình cảm của tôi cũng chẳng sao, nhưng thành quả nghiên cứu mà tôi vắt kiệt sức lực để làm ra, tôi không cho phép ai coi thường nó.

- Cô nói cái gì?

- Tôi nói, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nhìn thẳng vào khuôn mặt nổi đầy gân của Bakugo, tôi kiên định nhắc lại câu nói của mình.

- Con cá mắn này!

Bakugo hóa điên, búng vào trán tôi một cái đau điếng.

- Cậu làm cái trò gì thế hả?

Izuku thấy Bakugo vậy mà lại bạo lực với cả người bệnh, vội vàng chạy lại lôi Bakugo về sau.

Tôi tức đến mặt mũi đỏ bừng, bịt tai không tiếp tục nghe những lời từ miệng Bakugo nữa, xoay người nằm quay mặt vào bên trong. Y tá thấy có tiếng động thì nhanh chóng đem Bakugo đuổi ra ngoài.

- Sau khi xuất viện, cô sẽ được sắp xếp ở cùng với một Anh hùng để đảm bảo sự an toàn cho cô.

Chị y tá vừa thay băng mấy vết thương, vừa cụp mắt mà nói với tôi.

Lúc đó, tôi không nghĩ nhiều, dù gì thì cũng chỉ là ở chung với một Anh hùng mà thôi.

Nhưng tôi đã nhầm.

- Cái mẹ gì thế này?

Cho đến khi cầm vali của mình đứng trước nhà của Katsuki Bakugo, tôi mới thấy chuyện này không ổn chút vẹo nào.

- Đổi người khác đi!

Tôi túm lấy cánh tay của anh tài xế, mặt méo như khỉ ăn gừng. Cách đây không lâu, tôi còng hùng hồn tuyên bố không bao giờ muốn nhìn thấy mặt Bakugo, bây giờ lại lút cút dọn đến nhà hắn ở? Nó mà ra điên!

Rầm một nhát, cửa chính bật mở một cách thô bạo, nhưng bên trong lại không có ai cả.

- Người ta mở cửa cho cô vào rồi kìa!

[My Hero Academia] Kế hoạch tái bản cuộc đời!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ