Trên đời có những thứ bạn nhất định luôn tin tưởng, có những thứ chắc chắn phải tin tưởng và có những thứ có muốn tin tưởng cũng không thể tin tưởng như việc ngồi sau tay lái của đứa bạn mình. Nguy hiểm hơn cả là tay lái gà mơ lại nghĩ mình là tay đua lão làng. Hay vạn nhất, tay lái đã không điêu luyện mà đi đứng bình thường đã là cảm tạ trời đất. Đường thẳng nó đi, luật pháp nó tuân thủ hỡi ôi thật tuyệt vời. Nhưng không, là một người bạn tuyệt vời, người chúng ta có thể bất đắc dĩ đành lòng phải tin tưởng một vài trường hợp nào đấy.
Nanon, người yêu bản thân mình hơn bất kể thứ gì trên đời trừ bậc sinh thành, người quý trọng mạng sống hơn cả vàng vàng bạc châu báu giờ đang đối chọi với cơn khủng hoảng mang tên bạn thân lái xe. Bạn đi đường tắt vòng vèo, lạng lách cậu cũng thấp thỏm bỏ qua vậy mà bạn còn đi ngược chiều, ngược lại với dòng người đông đúc trên còn đường chỉ có một chiều duy nhất. Cậu cũng thiện chí nhẹ nhàng nhắc nhở người bạn của mình rằng ơi bạn ơi con đường này hình như là một chiều bạn ạ. Bạn tay lái không chuyên nhưng được cái tự tin thì có thừa, trông bạn vui lắm, quay lại nói với cậu một cách chắc nịch.
"Tin tao con đường này tao đi suốt. Đi tí là tới trường còn có thời gian ăn sáng."
Nhận được sự không thể chắc chắn hơn Nanon chỉ còn có thể thầm nghĩ trong đầu. Vâng. Cảm ơn bạn tôi giữ được cái mạng hèn mọn này thêm mấy phút, mấy giây nữa là tôi đã kính lạy bạn rồi chứ không dám mơ tưởng tới việc ăn uống gì đâu.
Bút sa gà chết, đã ngồi lên xe thì có đố cũng chẳng dám nhảy xuống, cậu không có cái gan như trong mấy phim hành động đâu. Chưa kể tới người kia đã đi ngược chiều nó còn phóng nhanh với tốc độ 60 km/h. Thật không biết bữa ăn ở trường nó ngon tới mức nào, thật không biết có ai mong ngóng họ ở cái chốn đấy không mà bạn cậu lại vội vàng đến như vậy, mọi lí do chắc chắn không thể là lí do yêu trường yêu lớp.
Mọi sự bất mãn trong lòng cậu chỉ ngậm đắng nuốt cay sợ rằng một câu nói làm đả động tới tay lái của bác xế chỉ càng làm giảm chỉ số sống còn của cậu.
Mà cậu còn chưa kịp làm gì cái xe đã trở nên bất ổn rồi. Bang một tiếng Nanon đã thấy mình nằm sõng soài dưới đất, đầu quay quay người thì nặng trịch. Người dân thiện lành xung quanh xúm lại xem xét tình hình. Hai đứa trẻ bị một màn làm cho kinh sợ, kẻ khóc hết nước mắt đứa xoắn xuýt không thôi. So với người bạn mình thì Nanon trông có vẻ bình tĩnh hơn nên mọi người cũng vây vào dỗ dành hơn. Nanon đứng một bên nhìn bạn mình lại nhìn sang các chú công an áo vàng đi qua đi lại rồi lại ngó ngàng xung. Cậu cũng sợ lắm, không biết người kia có bị nặng lắm không, Nanon còn nhớ lúc cậu liếc qua người xấu số bị hai người đụng phải chỉ thấy toàn máu không làm một phen hú hồn điếng người.
Đứng một hồi cuối cùng cậu đi hỏi thăm mấy chị y tá xem người đấy ở đâu. Đi tới một phòng bệnh đơn Nanon rón rén nhòm vào. Đánh giá một lượt người ngồi trên giường bệnh cậu thầm thở phào vì ít nhất người ta vẫn còn thở cũng lại tặc lưỡi thương thay cho người kia. Người kia so với hai đứa các cậu thì đúng thảm. Tay bị bó bột, đầu cũng băng bó. Ôi giời ơi quả này đền không nổi rồi, có khi nào bị ngồi tù hay không, mấy chú công an sẽ còng tay rồi nhốt vào tù à. Nanon lại thầm khóc trong lòng. Mấy chú ơi mấy chú bắt tên kia thôi, người thiện lương như cậu đâu có làm gì, cậu đâu có phải người lái xe đâu, cậu cũng chỉ là người bị hại thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Ohmnanon) Die Zweisamkeit
Fanfiction"Chú có nghĩ rằng chúng ta đã gặp nhau từ kiếp trước. Nhưng chúng ta cách nhau những mười năm vậy có khi nào chú đã ra đi trước em từng ấy thời gian hoặc có thể lâu hơn. Dù là lí do nào chú cũng thật tệ, chú nên chờ em để chúng ta đi cùng chứ." "Vậy...