Ohm lúc lấy đồ mang vào nhà phát hiện ra ví của cậu bị rơi ở ghế sau nên nhanh chóng quay lại đưa trả cho cậu. Anh biết đứa nhỏ này cái gì có thể không cần nhưng tiền chắc chắn cần, cậu yêu tiền còn hơn bản thân mình nữa ấy. Ohm đứng trước ngõ gọi mấy cuộc cho cậu đều không được đành đánh liều đi vào trong tự mình tìm kiếm nên mới bắt gặp được cảnh có một con mèo co rúm giữa đường rên rỉ.
Mèo nhỏ vừa thấy anh đã liền xị mặt mếu máo kêu rằng mình thành kẻ vô gia cư vì lỡ đánh rơi chìa khoá vào bên trong. Không nỡ để cậu bơ vơ một mình nên anh ngỏ ý hỏi cậu có muốn về nhà mình tránh nạn tạm. Nanon không muốn chấp nhận thì cũng phải chấp nhận không thôi chỉ có nước ra đường mà ngủ.
Nanon đi theo sau Ohm dáo dác nhìn xung quanh căn nhà. Toàn thể căn nhà chỉ vỏn vẹn ba tầng, một tầng để xe, một tầng làm văn phòng, tầng trên cùng mới là nhà chính. Một tầng lầu nhưng nó như một căn chung cư. Căn hộ rộng lớn, mang phong cổ điển tối giản với tông màu tối lạnh lẽo, vừa bước vào liền có thể biết được ai là chủ nhà.
"Muốn đi tắm trước không?"
Cậu cả một ngày đi bên ngoài trèo leo nóng bức, người đổ mồ hôi không ít, cũng có chút mùi. Nanon vâng dạ, để balo mình một góc lấy quần áo đi vào phòng tắm Ohm chỉ. Sáng nay may cậu có đề phòng mang theo một bộ quần áo thoải mái. Cậu tắm xong tinh thần cũng thoải mái đôi chút vừa ra cửa đã thấy Ohm đứng bên ngoài cầm quần áo chờ sẵn. Cậu nhường đường cho Ohm đi vào còn mình ngoan ngoãn ra ngoài phòng khách ngồi. Chẳng mấy chốc Ohm cũng bước ra mặc chiếc áo phông trắng rộng rãi cùng quần ngố dài ngang gối, vừa đi vừa lau khô tóc mình.
"Lau tóc đi, đầu ướt dễ bị cảm." Anh nhìn cậu ngơ ngác nhìn mình thì với lấy một chiếc khăn khác ném cho cậu. "Đói không, muốn ăn gì không?"
Cậu vừa lau tóc vừa gật gù. Cậu chạy vào bếp ngó vào chiếc tủ lạnh Ohm đang mở. Chiếc tủ lạnh lớn hai cánh chứa nước khoáng là chủ yếu, một ngăn nhỏ đựng toàn thuốc bổ, bên trong còn có rau xanh và hoa quả, ngăn lớn bên còn lại chứa đồ sống. Nanon khẽ cau mày khi nhìn chiếc tủ quá tiêu chuẩn và không hề xuất hiện thứ gọi là đồ ăn vặt.
"Chú có mì tôm không?"
Nanon nhìn đồng hồ đã hơn 7h tối và bụng cậu đã có dấu hiệu sôi sục nên cậu muốn tìm phương án nào đó nhanh hơn. Cậu quay lại nhìn anh tìm kiếm hi vọng nhưng có vẻ là không.
"Không có ạ? Vậy có gì ăn nhanh không ạ? Tôi đói."
Cả ngày cậu chỉ mới ăn chút đồ nhẹ Ohm chuẩn bị lúc đi cắm trại lại còn vận động nhiều nên giờ bụng cậu đói meo, nó cần nhanh chóng được lấp đầy.
"Muốn ăn mì?"
Cậu gật đầu ngay. Đấy là thứ nhanh nhất cậu có thể nghĩ ra lúc này chứ nhìn thứ đồ trong tủ lạnh của Ohm thì chỉ có nấu cơm thôi mà nấu cơm thì đến bao giờ mới được ăn chứ.
"Đợi chút."
Ohm ra ngoài một lúc rồi trở về với một gói mì trên tay khiến mắt cậu sáng bừng.
"Chú lấy đâu vậy? Chú đi mua ạ? Mua đâu nhanh vậy ạ?"
Ohm mặc kệ cậu léo nhéo bên tai mà bắt tay vài nấu, chẳng mấy chốc bát mì thơm phức với ít rau và thịt bò được bê ra bàn. Nanon mừng rỡ cầm đũa lên gắp một miếng nóng hổi. Miếng mì vào miệng cậu liền suýt xoa, tấm tắc khen ngợi. Vị cay cay đậm đà của mì cùng miếng thịt bò mềm tan trong miệng làm tâm tình của cậu vô cùng phấn chấn. Bát mì nhanh chóng được xử lí hết sạch tới tận đáy bát. Chiếc bụng no căng, tâm tình vui vẻ làm Nanon không thể ngừng cười, xoa bụng thoả mãn.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Ohmnanon) Die Zweisamkeit
أدب الهواة"Chú có nghĩ rằng chúng ta đã gặp nhau từ kiếp trước. Nhưng chúng ta cách nhau những mười năm vậy có khi nào chú đã ra đi trước em từng ấy thời gian hoặc có thể lâu hơn. Dù là lí do nào chú cũng thật tệ, chú nên chờ em để chúng ta đi cùng chứ." "Vậy...