chap 187

1.1K 61 13
                                    

La Lisa thấy điện thoại của Hawan nhanh chóng được nhấc máy, liếc nhìn Park Chaeyoung bằng ánh mắt né tránh, đứng dậy đi ra ban công.

Park Chaeyoung nhìn người trên ban công đang nói chuyện vui vẻ, trên mặt mang theo ý cười, trong mắt thoáng qua một tia buồn bực.

"Lại quay lại hoàn cảnh của ba năm đó..."

Bác Han nghi ngờ hỏi: "Con nói cái gì?"

Park Chaeyoung cười lắc đầu.

Sau khi La Lisa cúp điện thoại, cô hưng phấn cầm áo khoác lên nói: "Chaeyoung, tay em bị đau, hôm nay đừng tập đàn. Hôm nay chị về muộn, đừng đợi chị."

Sau đó, cô vội vàng lấy chìa khóa xe và bỏ đi.

Thật là một cảnh quen thuộc, La Lisa sau đó rời đi sau khi nhận được cuộc gọi của Lee Nancy trước mặt nàng, bất chấp cảm xúc của nàng.

Park Chaeyoung nhìn trên bàn đầy thức ăn nhưng chỉ có mình nàng, chua xót nói: "Bác Han, con lại trở thành kẻ đáng buồn rồi sao..."

"Phu nhân …"

“Con ăn xong rồi, con lên tập đàn trước.” Park Chaeyoung đặt bộ đồ ăn xuống, lên lầu.

Bác Han nhìn dáng vẻ như mất hồn ấy chỉ biết thở dài không biết nói gì.

...

Trong phòng piano, nhạc của Rosé đang phát.

Park Chaeyoung ngồi trước đàn dương cầm vuốt phím, nhìn chỗ được băng bó trên tay, nghĩ đến đoạn đối thoại tối hôm qua, đáy mắt hiện lên vẻ chua xót.

La Lisa trả lời điện thoại và nói chuyện với Hawan rất thoải mái, nhưng buổi sáng, sau khi nhìn thấy tên người gọi, trên mặt cô đã nở một nụ cười.

Nàng chưa bao giờ thấy La Lisa tiếp xúc với một người phụ nữ lạ, trước đây La Lisa không thích để con gái đụng vào đồ của mình nhưng cô để Hawan lên xe, rồi đưa cô ấy về nhà.

Trái tim Park Chaeyoung càng lúc càng hỗn loạn, vừa đứng lên muốn tắt bài hát, điện thoại đột nhiên vang lên, là La Lisa gọi tới.

"Alo?"

"Chaeyoung, em đang tập đàn hả?"

"Đúng vậy."

"Hôm nay, công ty có việc tôi có thể không về nhà. Em không cần phải đợi tôi."

Tay cầm điện thoại của Park Chaeyoung dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm.

"Bữa tối phải ăn ngon miệng, không được ăn ít, như vậy sẽ không tốt cho dạ dày. Để dì Lee làm món mà em thích."

"Được…"

La Lisa nghe thấy cảm xúc của Park Chaeyoung không ổn, liền hỏi, "Chaeyoung, em làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì, chỉ là tôi luyện đàn có chút mệt mỏi."

Sau khi cúp điện thoại, Park Chaeyoung ngồi trước đàn hồi lâu không đáp, nhìn xuống bàn tay đang được băng bó của mình mà hơi sững sờ.

La Lisa sẽ không trở lại, chị ấy có đi cùng với Hawan đó không? Liệu họ có bên nhau đêm nay ...

"Tôi không phải Park Chaeyoung đã chịu đựng, tự ti như ba năm đó nữa, tôi sẽ không bao giờ trở thành một Park Chaeyoung bị bỏ rơi ghẻ lạnh ... Tôi không phải, tôi không phải..."

[ Lichaeng ] Dead mind Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ