24

258 4 1
                                    

  Tức cười thật, câu chăn cừu - chính là gã A-rập trẻ kia - thầm nghĩ khi đọc lại cảnh đám tang tả ngay đầu quyển sách. “Mình đã bắt đầu đọc từ gần hai năm trước, thế mà vẫn không hết nối máy trang đầu." Tuy chẳng bị ông vua nào cắt ngang, cậu cũng không tập trung nổi. Vì cậu chưa dứt khoát với quyết định của mình. Nhưng cậu nghiệm ra một điều quan trọng: quyết định mới chỉ là bước khởi đầu. Khi đã quyết định rồi tức là ta trôi nổi trong một dòng sông cuồn cuộn chảy; nó cuốn ta theo đến một nơi mà lúc lấy quyết định ta không hề dám nghĩ tới.

  “Khi lên đường tìm kho tàng có đời nào mình lại nghĩ rằng sẽ làm việc trong một cửa hàng pha lê đâu,” cậu thấy điều mình vừa ngẫm nghĩ đã được chứng nghiệm. “Cũng như mình quyết định đi với đoàn lữ hành này nhưng nó sẽ dẫn mình tới đầu thì vẫn là điều bí mật.”

  Chàng người Anh ngôi trước mặt cậu cũng đọc. Anh ta có vẻ không mấy thân thiện và đã khinh khỉnh nhìn khi cậu bước vào. Lẽ ra họ có thể thành bạn được, nhưng mà anh ta không muốn trò chuyện. Cậu gấp sách lại vì không muốn làm bất cứ điều gì mà anh chàng người Âu kia cũng đang làm. Thế là cậu moi túi lấy ra hai viên Urim và Thummim nghịch chơi.

  Anh chàng kia kêu lên: “Urim và Thummim!”

  Cậu vội vàng nhét đá vào túi.

  “Không bán đâu!”

  “Chúng chẳng quý gì lắm đâu,” chàng người Anh nói.
   “Chỉ là thạch anh thôi. Thạch anh thì trên trái đất này thiếu giống gì; còn với người sành thì đó là Urim và Thummim. Tôi không biết là ở đây cũng có đấy.”

  “Đây là tặng vật của một vị vua,” cậu đáp.

  Anh chàng kia không nói gì, chỉ lẳng lặng móc túi quần lấy ra hai viên giống như thế.

  “Cậu vừa nói đến một vị vua thì phải,” anh ta nói.
  “Và anh không tin rằng có một ông vua nào lại đi trò chuyện với một kẻ chăn cừu tầm thường chứ gì,” cậu muốn chấm dứt câu chuyện.

  “Hoàn toàn ngược lại. Trẻ chăn cừu là những kẻ đầu tiên nhận biết một vị Vua trong khi toàn thế giới không chịu nhìn nhận Người. Cho nên vua chúa trò chuyện với người chăn cừu là điều dám có lắm chứ.”

  Rồi sợ rằng cậu không hiểu ý mình, anh ta nói thêm: “Chuyện đó có trong Kinh thánh đấy; đó chính là quyển sách đã dạy tôi sử dụng Urim và Thummim. Loại đã này là thứ duy nhất Chúa cho phép dùng để bói toán. Các tu sĩ đeo nó trên áo giáp bằng vàng ròng” Nghe tới đây thì cậu chăn cừu mừng quá.

  “Có lẽ đây là dấu hiệu,” chàng người Anh nói với chính mình, như thể ngẫm nghĩ rồi buột miệng

  “Ai kể cho anh về dấu hiệu?” cậu hỏi, càng lúc càng thêm quan tâm.

  “Mọi thứ ở đời đều là dấu hiệu cả,” anh kia gấp sách lại đáp. “Vũ trụ là một ngôn ngữ ai cũng có thể hiểu nhưng chúng ta đã quên mất. Cả tôi cũng đang đi tìm nhiều thứ, trong đó có thứ ngôn ngữ bằng dấu hiệu của vũ trụ. Chính vì thế mà tôi đến đây. Tôi phải tìm cho ra một người biết rõ thứ ngôn ngữ này, một nhà giả kim.

  Người chủ nhà kho cắt đứt câu chuyện của họ.
“Các anh may mắn lắm đấy,” người A-rập mập mạp này nói. “Xế trưa nay một đoàn lữ hành sẽ lên đường đi El-Fayum."

  “Nhưng tôi đi Ai Cập cơ mà," cậu chăn cừu đáp. “El-Fayum ở Ai Cập chứ sao,” ông ta trả lời. “Cậu là thứ A-rập gì mà không biết điều này?”

  Cậu chăn cừu bèn đáp rằng mình là người Tây Ban Nha. Nghe thế anh chàng người Anh mừng quá, vì tuy cậu ăn mặc như người A-rập nhưng hóa ra lại là người Âu.

  “Hắn dùng chữ ‘may mắn’ khi nói về dấu hiệu,” chàng người Anh nhận xét khi chủ kho đi khỏi. “Nếu có khả năng thì tôi sẽ viết một quyển toàn thư dày về hai từ 'may mắn' và 'ngẫu nhiên', vì hai từ này là một phần của thử ngôn ngữ vũ trụ kia.”

  Sau đó anh ta giải thích rằng không phải ngẫu nhiên anh ta gặp cậu với hai viên Urim và Thummim trong tay. Anh ta hỏi có phải cậu cũng trên đường đi tìm nhà giả kim kia không.

  “Tôi đang trên đường đi tìm một kho tàng,” cậu đáp rồi ân hận đã lỡ lời. Nhưng chàng người Anh nó không hề để ý.

  “Tôi cũng thế, nếu hiểu theo một nghĩa nào đó”, anh ta nói: “Đúng ra tôi chẳng hiểu thuật giả kim nghĩa là gì”, cậu vừa nói thì chủ nhà kho gọi họ ra.

Nhà Giả Kim fullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ