#8

212 22 3
                                    

"Đoá phù dung nở rộ, hiên nhà đỏ rực, lễ cưới của cặp linh hồn được gắn kết bằng tơ chỉ nhân duyên..."

Yuuji mở mắt nhìn trần nhà. Lối kiến trúc cổ xưa cùng các đồ trang trí lạ mắt khiến em đờ đẫn mất một lúc. Đây đâu phải cao chuyên chứ? Đây là nơi nào?

Fushiguro ngồi cạnh, nhưng dường như cũng không phải là Fushiguro mà em biết. Người này cứ có gì đó là lạ, nhất thời em cũng không nhận ra.

Khoác trên người bộ yukata đen tuyền không quá nhiều hoạ tiết, cùng với bóng lưng có vẻ cao lớn và đĩnh đạc hơn, khiến em chợt nghĩ đến một khả năng, Fushiguro này đã là người lớn rồi, có khi là trưởng tộc Zenin cũng nên.

"Fushiguro..." Em nhẹ giọng gọi, người đó quay mặt lại, đau đáu nhìn em.

Ánh mắt cứ như thể vừa mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy.

"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, Yuuji của ta." Chào mừng em mà cũng gượng gạo quá.

"Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu vậy?"

Em nhìn Fushiguro.

"Em và ta đang hẹn hò, Yuuji." Hắn nói, "Và em ở đây để thanh tẩy lời nguyền của ta."

"Sao chúng ta lại hẹn hò?" Em đưa tay cạ vào chiếc cằm có râu lún phún của người đối diện, "Và cậu trông cũng có vẻ già nữa. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ngoài ba mươi."

Em phá lên cười lớn.

"Tôi vẫn còn đang là trẻ vị thành niên á hêh..." Em đang ngửa mặt cười liền bị người kia hôn lên môi. Mặn và chát. Vị của nước mắt.

"Đây không phải chuyện để cười." Vẻ mặt đau đớn đó khảm sâu vào tâm trí em, "Tất cả việc em cần làm bây giờ là ở cạnh ta thôi, Yuuji của ta."

Cứ luôn miệng Yuuji của ta, Yuuji của ta... Nghe thật đáng ghét.

"Vài ngày nữa, chúng ta sẽ làm một vài thủ tục. Em là thê tử của ta, Yuuji."

Lại nữa rồi, nghe thật chối tai.

"Tại sao tôi lại là thê tử của cậu được?" Yuuji dường như đã hiểu, lại như chẳng hiểu gì.

"Đi theo ta, ta sẽ cho em biết lí do."

Biệt viện phía Đông, hai tầng lầu làm bằng loài gỗ quý. Biệt viện như ở nơi của thần tiên, nằm giữa lòng hồ. Chỉ là xung quanh đây thật cô quạnh, vắng bóng của sự sống phồn vinh.

Lầu hai, ngay giữa gian nhà lớn là một chiếc giường bọc bằng vải xô trắng đen lẫn lộn, xung quanh rải hoa hồng trắng. Nằm trên đó là một thi thể tóc hồng đang ngủ yên, cứ như mặt trời sẽ chẳng bao giờ chiếu sáng nữa vậy.

"Đây là... tôi mà?" Em bàng hoàng nhìn sự thật trước mắt. "Còn nữa, tim của tôi, các người đã mang đi đâu vậy?"

"Tim của em được mang đi trong lễ tế thần rồi." Fushiguro thở dài, "Vậy nên, em của mười lăm tuổi mới phải đến đây."

"Cậu đã nguyền rủa điều gì sao Fushiguro?" Khi nói câu này, Yuuji không quay mặt lại, nhưng hắn biết, em đã vì hắn của ba mươi tuổi mà rơi nước mắt. Hắn cũng chẳng muốn diễn nữa, đi đến cạnh thi thể vị thê tử của mình mà đặt lên đôi môi bợt nhạt đó một nụ hôn, "Ta chỉ nguyền rủa em phải cùng ta đi đến suốt đời thôi."

FushiIta - Mẩu bánh mì vương vụnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ