Chương 32

1.7K 112 2
                                    

Đêm đó, Hana rời đi không quên trộm theo vài món đồ quý đem bán cũng hơn mấy trăm triệu. Cô lấy tiền ăn chơi, mua sắm, thoải mái chưa đến mấy ngày đã bị bắt đi.

Ban đầu, cô tưởng đám người này là bọn buôn người nhưng khi chiếc xe dừng trước biệt thự quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm, ít ra Engfa sẽ không gϊếŧ cô để lấy nội tạng.

Hana bị người đàn ông lôi vào phòng khách, sau đó hắn cùng mấy người ra bên ngoài canh giữ, dù cô muốn chạy cũng chạy không thoát.

Hana thấy Engfa từ cầu thang đi xuống, trong lòng thêm bất an, đêm đó cô suýt chết dưới tay cô ta. Hana sợ sệt lùi hai bước khi thấy Engfa đến gần, một cỗ uy áp, khí thế trên người chị ta làm cô thở không nổi.

Hana giấu bàn tay đang run rẩy sau lưng, ngẩng mặt nhìn Engfa, gắng gượng che giấu sự sợ hãi trong mắt.
Engfa liếc nhìn Hana lạnh lùng nói: "Tôi không muốn mất thời gian với cô. Nói! Đêm đó cô đã làm gì?"
Hana tuy sợ hãi nhưng vẫn không cam tâm tha cho Charlotte, có chết cũng muốn kéo cô ta chết cùng.
Hana giả bộ cười khẩy, cố chấp nói.
"Chính là như những gì chị thấy, tôi và Charlotte đang làm chuyện..."
Chát – một cái tát in hằn trên má Hana, cô choáng váng nhìn gương mặt lạnh lẽo của Engfa, đôi mắt màu nâu chứa đầy không kiên nhẫn.
"Cô còn dám ngụy biện? Cô có tin tôi gϊếŧ cô không?"
Sắc mặt Hana tái nhợt, không dám nhìn vào mắt Engfa, lắp bắp: "Chị...không dám!"
Engfa nheo mắt nhìn Hana, cười lạnh: "Có gì mà không dám?"
Hana run rẩy, cô cảm nhận rõ ràng chị ta không phải hù dọa.
Nếu chị ta muốn gϊếŧ cô với thế lực kia ai dám làm gì chị ta, huống chi, cô nhỏ nhoi như một con kiến.
Hana nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn Engfa, một cử động cũng không dám.
Engfa hơi nhíu mày, ánh mắt đầy chán ghét: "Nói! Trước khi tôi thật sự gϊếŧ cô."
Hana giật thót tim, cô không dám thách thức sự kiên nhẫn của Engfa, vội vàng nói rõ.
"Đêm đó, tôi nghe dì Wii nói chuyện điện thoại với chị, biết chị sắp về nên mới lên phòng tìm Charlotte, sau đó, đánh thuốc mê cô ấy, dựng hiện trường giả để chị tin tôi và Charlotte vừa làm xong chuyện đó. Tôi thật sự không có làm gì Charlotte, những dấu hôn trên cổ Charlotte và những dấu cào trên lưng cũng là do tôi bày ra để đánh lừa chị. Engfa chị tha cho tôi sau này tôi sẽ không dám nữa."
Engfa không ngạc nhiên trước những gì Hana nói.

Trước đó qua lời dì Wii, cô đã đoán được tương đối tình huống xảy ra.
Chẳng qua nghĩ đến bàn tay dơ bẩn của cô ta chạm qua người Charlotte quả thực nuốt không trôi.

Engfa nhìn vẻ mặt sợ sệt đáng thương của Hana càng chướng mắt. Cô không gϊếŧ cô ta đã là lương thiện nói chi đến việc tha thứ?
"Sau này vào tù mà sám hối đi!" Engfa lạnh lùng nói.
Hana trố mắt: "Là ý gì?"
"Tội trộm cắp tài sản của cô cũng phải ở tù ít nhất 10 năm."
Thông qua CCTV, Engfa đã có đủ bằng chứng tống cô ta vào tù.
Hana nhíu mày, không ngừng lắc đầu van xin: "Tôi không muốn! Tôi không muốn ở tù. Engfa...chị nghĩ tình tôi là bạn của Charlotte mà tha cho tôi đi. Tôi biết lỗi của mình rồi."
Hana quỳ xuống, níu lấy chân Engfa khóc lóc.

Charlotte đứng trên cầu thang đã nghe thấy toàn bộ. Nàng từ tốn đi xuống, nhìn Hana không lưu tình nói.
"Tôi và cô từ lâu đã không còn là bạn."
Hana nghe giọng nói quen thuộc lập tức hướng sang Charlotte, bò đến bên chân nàng, không biết liêm sỉ nói.
"Charlotte...tôi biết lỗi của mình rồi. Char niệm tình ba mẹ tôi mà nói chị Engfa bỏ qua cho tôi lần này đi. Đêm đó tôi đâu có làm gì Char, mấy món đồ kia đối với hai người cũng đâu đáng bao nhiêu."
Charlotte hơi nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Hana không tồn đọng chút thương xót nào, sâu trong đáy mắt lóe qua sát ý.
"Hana Clark, nếu không có Engfa ở đây, tôi nhất định gϊếŧ cô." Charlotte ngồi xuống, niết lấy cằm Hana, khóe môi lạnh lẽo nhướng lên: "Hoặc là khiến cô sống không bằng chết."
Hana rùng mình, không dám tin: "Char...không phải người như vậy?"
Charlotte bật cười: "Cô hiểu tôi sao?"
Hana ngơ ngác nhìn, cô chưa từng thấy qua một Charlotte đáng sợ như lúc này.
Charlotte tàn nhẫn nói nhỏ bên tai Hana: "Trong tù sẽ có người chăm sóc cô."
Hana sửng sốt, nước mắt giàn giụa, kéo lấy ống quần nàng, khẩn thiết: "Char đừng nhẫn tâm như vậy. Bây giờ, Char đã có mọi thứ đừng chấp nhất với một kẻ hèn như tôi."
Charlotte nhạt nhẽo nhìn Hana, không hề dao động: "Cô biết cô sai chỗ nào không?"
"..."
"Cô tham thứ không thuộc về mình. Đáng chết nhất, cô muốn Engfa rời xa tôi. Cho nên..." Charlotte nghiến răng, đối mắt nhu thuận ánh lên một cỗ tàn độc: "Cô đừng nghĩ sống yên!"
Charlotte đứng dậy, tấm lưng ngạo nghễ không cho Hana một ánh mắt.
Hana rơi vào đường cùng, sợ hãi biến thành phẫn hận, không màng tất cả muốn sống chết với Charlotte.
"Mẹ nó! Bây giờ mày tưởng mày ngon lắm sao? Chẳng qua mày may mắn hơn tao thôi. Có cái gì mà ra oai hả?"
Hana luôn nghĩ Charlotte may mắn hơn mình nhưng trên đời này may mắn được mấy lần? Nếu cô ta chịu được những gì Charlotte phải chịu, trả giá những gì Charlotte phải trả thì đã không có ngày hôm nay.
Engfa thấy Hana phát điên liền kéo Charlotte về phía sau mình, vội vàng ra lệnh: "Champ, lôi cô ta giao cho công an."
Ngoài cửa người đàn ông tên Champ nhanh chóng bước vào, anh ta đội nón kết che nửa khuôn mặt, nắm cổ tay Hana lôi đi.

[ COVER ] Em Dâu Hụt - ENGLOTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ