Việc đầu tiên Mile làm khi về đến nhà là chạy ngay vào bếp nấu cho Apo chén cháo lỏng.
"Ăn đi, rồi còn nghỉ." Mile chỉ nói như thế khi đặt chén cháo nhỏ lên bàn.
"Em hết đói rồi mà..." Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng bàn tay đã nhanh chóng cầm lấy chiếc thìa con. Vừa nãy ở vườn hồng, Apo cứ dán mắt vào nhất cử nhất động của Mile để đoán xem nỗi bất an trong mắt anh là gì, bởi thế cậu nào có ăn được chi đâu, cộng thêm ly nước ép táo chua lè đang cồn cào sục sôi trong dạ dày, nếu còn không nghe lời ăn hết chén cháo này, e rằng cậu khó sống qua khỏi đêm nay.
Mile vuốt nhẹ bờ gáy của Apo, thở dài. "Anh đi tắm."
Apo ngoan ngoãn thi hành nhiệm vụ ăn hết chén cháo Mile đã giao cho cậu, bờ môi đang bận húp cháo sồn sột, cậu chỉ đành gật đầu chắc nịch xem như lời đáp lại.
Mile đổ đầy nước vào bồn tắm, tâm hồn đang treo ngược cành cây làm Mile quên béng mất thử nhiệt độ của nước, anh cứ vậy mà ngụp đầu lặn xuống.
"Sao mày toàn cố chấp làm theo ý mình..." Nhiệt độ nước rất cao, Mile ngâm mình còn chưa đến hai giây đã nhảy cẫng ra ngoài theo phản xạ có điều kiện.
"Sao vậy?" Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, Apo vội vàng húp sạch chén cháo làm lưỡi cậu bị bỏng, cậu nghiến răng chịu đựng xông cửa vào xem sao. "Sao vậy? Sao vậy? Có bị gì không?"
"À..." Mile trần truồng đứng cạnh bồn tắm, vừa bối rối vừa xấu hổ nói. "Không sao... Tại nước nóng quá thôi..."
"..."
Apo đánh giá cơ thể Mile một lượt, ốm rồi, ốm rất nhiều là đằng khác.
Suốt nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên, làn da Mile đã không còn trắng như bình thường nữa, dưới tác động của nước nóng càng lộ ra chút sắc máu đỏ tươi.
"Em tắm chung với anh nhé?" Apo dè dặt hỏi.
"Hồi trước có bao giờ em hỏi câu này đâu." Mile thở dài, anh nhấc chân bước vào bồn tắm, mặc kệ hơi nước ẩm còn quẩn quanh trên cơ thể, anh giơ tay khoá chặt người yêu ở trong lòng. "Anh ở đây, không đi đâu nữa."
Apo hít trọn mùi hương cơ thể Mile.
Như con cá giãy đành đạch sắp chết, nên khi nhìn thấy biển xuất hiện ngay trước mặt, nó hoài nghi không biết là thật hay là mơ.
Apo yên lặng nằm gọn trong lòng Mile, thế mà cậu lại cảm thấy tủi thân, tiếc nuối vô cùng.
Bởi Mile rõ ràng đang ôm cậu rất chặt, nhưng anh chẳng tặng cậu một nụ hôn.
Từ khi Mile trở về, cuộc sống của họ đã quay về như trước, như thể mười bốn ngày vừa qua chỉ là những ảo ảnh đáng sợ. Mile thực hiện đúng lời hứa của anh, không bao giờ nhắc lại hai chữ "kết hôn". Nhịp sống thường ngày vẫn trôi qua như thế, cùng nghỉ ngơi, cùng làm việc, cùng dạo phố, đôi lúc họ sẽ tách nhau ra, Apo đi tu tập, Mile đi bố thí, Apo dạo quanh phố đồ cổ, Mile đến cửa hàng guitar gần trung tâm thương mại xem thử có "em" đàn mới nào hợp ý anh không.
Người ngoài nhìn vào thấy cuộc sống của họ vẫn diễn ra bình thường, trông không có vấn đề gì cả.
Chỉ có mình Apo biết rằng, có điều gì đó giữa hai người đang dần dần xa cách.
![](https://img.wattpad.com/cover/327971284-288-k188885.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[MILEAPO Shortfic][Dịch] Trận Chiến Cầu Hôn
FanfictionTên gốc: 求婚战争 Tác giả: 蓝韵Sharon Link: https://m.weibo.cn/1960701755/4837623456078633 Dịch bởi: myheartoflight Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. --- "Em chưa từng muốn kết hôn với anh." Khi Mile nói ra câu này, hai tay anh nắm chặt, giọng run...