46. Ái hậu dư sinh 44-45

39 1 0
                                    

Thấy hai tay người yêu chăm chú mà di động trên phím đàn, ngón tay dài nhỏ trắng nõn ở dưới ánh đèn giống như sáng lên ánh sáng nhu hòa, mái tóc cũng hơi hơi phất phơ, Lâm Hi Liệt bỗng nhiên không thể kiềm chế, tiến lên ôm Tần Qua vào lòng, để cậu ngồi trên chân mình.

Tần Qua đang yên đang lành chơi đàn, lại bị nam nhân quấy rầy như thế, lập tức dừng lại nghiêng đầu nhìn nam nhân:

"Anh làm gì vậy? ..."

Lâm Hi Liệt hôn mặt cậu: "Em tiếp tục đàn đi."

"Anh như vậy... Em không thể giẫm lên bàn đạp..."

"Vậy thì không giẫm lên."

"Anh... Anh đừng hôn đến hôn đi như vậy..."

"Được, không hôn."

Tần Qua cảm thấy nam nhân nhất định muốn làm trò quỷ, có chút chần chờ: "Hay là anh để em xuống đi..."

Lâm Hi Liệt "hừ" một tiếng: "Chúng ta đánh cược không?"

"Cá cược cái gì? ..." Tần Qua bỗng nhiên có chút sợ hãi.

"Nếu em có thể đàn hoàn thành một bản nhạc, đêm nay bỏ qua em, khoản nợ trước kia cũng xóa bỏ."

"..."

Quả nhiên nam nhân nhất định muốn làm chuyện gì đó! Hơn nữa hơn phân nửa... Là phương diện kia ... Nhưng là... Tiền đặt cược thật sự rất mê người ... Dù sao đêm nay chắc sẽ chạy không thoát, không bằng cá cược một phen, may mắn còn có thể...

Thấy người yêu cúi đầu lông mi hơi hơi run rẩy, ngọn lửa trong lòng Lâm Hi Liệt càng bùng cao:

"Như thế nào? Thực có lời phải không? Em không nói lời nào, anh coi như em chấp nhận?"

"..."

Trái tim Tần Qua đập mạnh một nhịp, ngón tay dùng lực, tiếng nhạc nhu hòa dần vang lên.

Lâm Hi Liệt lười biếng nở nụ cười, cởi ra âu phục của Tần Qua, lại không nhanh không chậm mà gỡ từng nút áo sơ mi bên trong.

[...] Ngón tay thon dài lại mang một chút cảm giác lạnh lẽo của nam nhân duỗi vào, mơn trớn da thịt cậu, Tần Qua chưa bao giờ thấy mình mẫn cảm như vậy, chỉ là xẹt qua thắt lưng đã khiến cho cậu run rẩy một trận. Loại tâm tình này tựa như chờ đợi lăng trì...

Lâm Hi Liệt cắn lỗ tai Tần Qua, tay trái lứơt qua ngực cậu, tình sắc mười phần mà vuốt ve đầu nhũ cậu, nụ hoa nguyên bản mềm mại lập tức đứng lên như mũi nhọn, tùy ý nam nhân chà đạp.

Gặp thân thể thành thực như thế, Lâm Hi Liệt cười khẽ bên tai Tần Qua một chút, mặt Tần Qua lập tức đỏ lên.

Tay phải Lâm Hi Liệt cũng không nhàn rỗi, cách quần tây vuốt ve cấm địa, Tần Qua gắt gao cắn môi dưới mới kềm chế rên rỉ, nhưng cả người run rẩy vô luận thế nào cũng không ức chế được. Bản nhạc mới đàn được một phần ba ngón tay cậu đã vô lực, đã có một số nốt ấn không chuẩn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu chỉ sợ lành ít dữ nhiều...

Tần Qua mặc niệm dưới đáy lòng là không có gì không có gì, tay nam nhân đã duỗi vào cởi bỏ quần cậu, lòng bàn tay bao lấy thứ mềm mại của cậu bắt đầu ma xát. Trên dưới đồng thời bị nam nhân không gì kiêng kỵ mà kích thích, Tần Qua làm sao chống đỡ được, cả người mềm nhũn như một bãi bùn, đàn sai rất nhiều nốt nhạc, nửa người trên hoàn toàn dựa vào ngón tay chống đỡ, bằng không sớm đã nằm sấp trên đàn. Cuối cùng ngay cả khớp hàm cũng thất thủ, tiếng rên rỉ so với tiếng đàn còn muốn tuyệt vời hơn cuối cùng cũng thoát ra.

"Ưm~..."

[...] Lâm Hi Liệt ôm chặt Tần Qua, mút vào cái cổ mềm nhẵn trắng nõn của cậu, tay trái càng thêm dùng sức bóp mạnh đầu nhũ, hai điểm trước ngực kia của Tần Qua đã sớm không chịu nổi tra tấn vừa hồng vừa sưng. Tay phải của nam nhân cũng đem hết khả năng mà khiêu khích phân thân cậu, ma sát đầu đỉnh đã phân bố ra chất lỏng trong suốt, khe nhỏ phía trên, còn có hai cái tiểu cầu bên dưới.

Tần Qua rốt cuộc chịu không được, chơi đàn hoàn toàn không ra một giai điệu nào. Cậu dùng hết một tia khí lực cuối cùng, mới run rẩy đưa tay khép lại nắp đàn liền bắn trong tay nam nhân.

Thấy cục cưng vô lực nằm trên nắp đàn lên thở dốc, ngón tay cuộn lại, hơi thở ra trên nắp đàn xanh đậm hình thành một vòng hơi nước trắng tinh mịn, cái lưng mảnh khảnh cũng cấp tốc phập phồng, tâm tình Lâm Hi Liệt quả thực tốt vô cùng. Tần Qua phản ứng nhanh như vậy, có lẽ cũng đã tích lũy mấy ngày.

"Đã chịu thua chưa?"

Tần Qua không còn lời nào để nói, đành phải để cho Lâm Hi Liệt bỏ đi âu phục, áo sơmi, cuối cùng là quần lót từng cái từng cái toàn bộ ném xuống đất. Cho dù cậu nắm vạt áo thật chặt, cũng bị nam nhân phất tay cởi ra.

"Em mặc âu phục trắng thật là đẹp." Nam nhân cắn lỗ tai cậu.

Lâm Hi Liệt ôm lấy Tần Qua đặt cậu lên nắp đàn đối diện với hắn.

Tần Qua giãy giụa, khóe mắt ẩm ướt, thanh âm đều run rẩy lên:

Trích đoạn truyện Sắc [21+] - Đam Mỹ - Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ