Sanji đã tỉnh. Gần như thế.
Anh cảm thấy mình đã bị lôi đi, chậm rãi, người phụ nữ có vẻ khá chật vật với sức nặng của anh. Mặt đất gồ ghề dưới thân, làm xước má và cánh tay trần của anh. Có cả sạn trong mắt của Sanji, và anh còn không thể nhắm mắt lại.
Anh không cảm nhận được điều gì cả. Tất cả những điều này đã có thể xảy ra với người khác. Anh chỉ là một vị khách thầm lặng mà thôi.
Với một chút nỗ lực, bà ta đã lôi được anh qua một ô cửa hẹp. Bên trong bụi bặm, ánh sáng lờ mờ và ẩm ướt. Có thứ gì đó đang hoạt động nặng nhọc trên bếp, một cái nồi đang sôi sùng sục. Nó nghe thơm, nhưng lạ. Sanji không nhận ra đó là mùi gì.
Anh bị thả xuống sàn, má áp vào gạch.
"Ta như vớ được vàng vậy," người phụ nữ già nói. Bà nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng đủ vui vẻ khi bước qua cơ thể nằm sấp của anh và đi về phía bếp lò. "Một khi ta lấy được thứ ta cần từ cơ thể cậu, ta sẽ nộp những gì còn lại của cậu để lấy phần thưởng."
Những lời nói của bà thật đáng báo động, nhưng chúng lại quá xa vời. Nó ở quá xa để có ý nghĩa gì với anh. Sanji bị cuốn vào việc nhìn chằm chằm vào bàn tay của chính mình, nơi nó cuộn tròn trước mặt, cố gắng hết sức để di chuyển một trong những ngón tay của mình.
Nó còn không co giật được nhiều. Anh đang bị tê cứng.
Tim anh đập quá chậm, mạch yếu và yếu ớt. Cơ thể anh như đang chìm vào giấc ngủ sâu. Sanji có thể cảm thấy mình bắt đầu bơi vào và ra khỏi ý thức.
Không, không, anh lẩm bẩm, và anh sẽ quằn quại nếu có khả năng đó. Đầu óc anh đang lảo đảo, hoảng loạn, nhưng nó đang ném những tín hiệu vào khoảng không. Không có bất cứ phản hồi nào. Tất cả các hệ thống đã ngừng làm việc. Sanji thậm chí không thể cử động ngón tay của mình. Đứng dậy đi, anh gầm gừ với chính mình, di chuyển đi!
Anh còn không thể chớp mắt.
"Trái Ác quỷ của ta tổng hợp mô sống thành bất kỳ hợp chất hóa học nào mà ta muốn," bà già nói. "Thật khó để tìm được những người hiến tặng tự nguyện, đặc biệt là khi ta cần rất nhiều."
Cô ấy nhặt một thứ đồ trông có vẻ độc ác, nhưng trông bình thường hơn nếu đây là phòng của Chopper, và rồi đặt nó xuống. Sau đó bà nhặt một con dao mà Sanji nhận ra; dài, gầy và hơi cong, cái mà anh ấy dùng để phi lê cá.
Nỗi sợ hãi lạnh lẽo làm mất đi hơi ấm còn sót lại mà cơ thể anh có thể giữ lại.
Anh không thể theo dõi chuyển động của bà ta khi bà bước về phía anh. Anh chỉ có thể nhìn đôi giày của bà già lê bước lại gần trên nền gạch nứt trong khi ngân nga và quỳ xuống, với tay về phía anh.
"Nơi này, Chopper? Cậu chắc chứ?
"Em chắc mà! Mùi của ảnh ở hướng này!"
Những giọng nói thân thương, quen thuộc đó xuyên qua màn sương mù. Sanji có cảm giác như mình vừa nắm được một sợi dây điện. Bà già thả cánh tay anh xuống với một tiếng rít giật mình, cố gắng đứng dậy. Bà vội vã rời đi, ra khỏi tầm nhìn của anh, rồi cánh cửa bật mở.

BẠN ĐANG ĐỌC
AllLu・Transatlanticism
FanficNhiều oneshot mình dịch Pairing: Character x Luffy Trans: iamaanh Vui lòng không mang đi bất cứ đâu.