Kẹo từ người lạ [1]

573 54 1
                                    

Author: taizi

Pairing: Vinsmoke Sanji x Monkey D. Luffy

Fic dịch đã có sự cho phép từ tác giả, vui lòng không mang đi bất cứ đâu.

.

"Jeez, Cậu cứ như mấy đứa trẻ quấy ấy. Cậu cứ hỏi mãi thôi."

Sanji siết chặt nắm tay trong khi đi qua trấn, vô cùng tức giận với chính mình.

Tâm trạng của anh trước đó không được tốt lắm, có thể do cơn cảm cúm sắp tới và những cơn đau nửa đầu gây nên, nhưng kể cả vậy thì anh cũng không có quyền bộc phát một cách nông nổi như thế. Nếu có ai cư xử như một đứa nhóc vào lúc đó, thì đó chắc chắn là anh.

"Có lẽ cậu nên học cách biết ơn đồng đội khi mà cậu vẫn còn họ đi, thuyền trưởng ạ."

"Sao mình lại nói như thế chứ," anh lẩm bẩm với chính mình, khuôn mặt trống rỗng dù cho tay anh bắt đầu bị chuột rút vì nắm quá chặt, răng nghiến đầu lọc thuốc lá.

"Sao mình lại nói như thế."

"Sanji, cậu bị cái quái gì vậy?"

"Cậu không thể nói như vậy với cậu ấy!!"

"Mày nghĩ mày đang đi đâu đấy?"

Và tiếng "Sanji?" đầy bối rối của Luffy bám lấy anh khi anh lang thang về phía một trung tâm mua sắm.

"Thật sai khi nói với cậu ấy như vậy," anh đầu bếp gần như là thì thầm, len lỏi qua đám đông. Thừa nhận điều đó làm anh cảm thấy như có một con dao đâm thằng vào cột sống, anh ngồi thụp xuống, tay vò lấy mái tóc mình. "Chết tiệt. Chết tiệt."

Bất kỳ ai khác trong đoàn khi bị tổn thương hay tức giận, khó chịu, thì họ cũng sẽ không bao giờ nhìn về phía anh với một đôi mắt nâu mở to tròn như thế, hơi nghiêng đầu và đôi mày nhíu lại hiện rõ vẻ lo lắng mà vốn nó không nên ở đó. Họ cũng sẽ không bỏ dở việc của mình để tiến về phía anh, vươn tay ra dù họ còn chưa đi được nửa đường, gọi tên anh như thể vừa hỏi vừa trả lời cùng một lúc vậy.

Luffy là người cuối cùng phải trải qua điều đó.

Một người phụ nữ lớn tuổi lọt vào sự chú ý của anh khi bà ngập ngừng nán lại ở bên đường, xách một cái giỏ ở trên tay. Đường xá đông người qua lại làm bà có hơi ái ngại để đi qua đường. Sanji vuốt mặt và mang lên một nụ cười, đi đến bên bà và đưa một cánh tay lên khi bà nhìn anh.

"Liệu cháu có thể hộ tống bà không? Đó sẽ là niềm vinh hạnh của cháu."

Bà chớp mắt với anh một lát rồi cười, khuôn mặt già nua của bà hằn lên những nếp nhăn khi cười và những vết sẹo đã mờ. Người phụ nữ khoác lấy tay anh, trông có vẻ thích thú vì điều đó, và nói, "Cảm ơn, chàng trai trẻ, cậu thật tốt quá."

Có lẽ Sanji đã khiến cho cả đồng đội lẫn thuyền trưởng của mình thất vọng ngày hôm nay, nhưng ít nhất thì anh vẫn có thể làm một quý bà mỉm cười. Anh đỡ bà xuống đường, và quăng một ánh mắt sắc lạnh với bất kỳ ai định chen vào con đường của họ. Có lẽ đôi mắt anh quá tăm tối, cũng có thể là có quá nhiều ác ý trong cách miệng anh mím lại. Nhưng lồng ngực anh đau nhói, quặn thắt, anh rất hối hận về những gì mình đã làm và không thể tìm được cách nào để sửa sai, và giờ anh chỉ muốn băng qua con đường với bà và quay lại với cảm giác tiếc nuối cho bản thân anh, cảm ơn rất nhiều.

AllLu・TransatlanticismNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ