Chương 29

42 2 1
                                    

Giản Tinh Lai đặt chỗ tại một nhà hàng cơm Tây kiểu Mỹ mới mở ở Nam Kiều, Diệp Tịch Vụ từng nghe qua nhà hàng này, giá cả không quá cao nhưng quả thật rất khó đặt chỗ.

Cùng kinh doanh khách sạn, luôn luôn sẽ soi mói nhau một chút, nhà hàng có thể để Giản Tinh Lai chủ động hạ cố tới thăm thì nhất định phải có chỗ hơn người.

Đáng tiếc Diệp Tịch Vụ không phải kẻ sành ăn, no bụng là số một, ăn ngon mới là số hai, lại thêm sở thích ăn nhiều dầu nhiều muối nên cơm Tây với anh mà nói chẳng khác nào bò nhai mẫu đơn, trong đó còn có một ít gia vị là lạ như húng tây, Diệp Tịch Vụ ăn một miếng sẽ không muốn ăn thêm lần hai nữa.

Giản Tinh Lai nhìn anh mấy lần, cuối cùng gọi phục vụ tới: "Thêm một phần chân giò hun khói."

Diệp Tịch Vụ nuốt mì xuống: "Anh no sương sương rồi, không cần gọi thêm đâu."

Giản Tinh Lai mặc kệ anh, chờ khi chân giò hun khói mang lên, Diệp Tịch Vụ vừa nói no đã không kìm lòng được, một mình giải quyết sạch món chân giò hun khói.

"Cậu no chưa?" Diệp Tịch Vụ ăn xong mới nhận ra Giản Tinh Lai chưa hề đụng một miếng chân giò nào, anh hơi xấu hổ, hỏi một câu chữa cháy.

Dường như Giản Tinh Lai thấy hơi buồn cười: "Anh ăn của anh đi." Hắn nói.

Chờ tới khi ăn uống xong xuôi, lúc Giản Tinh Lai thanh toán, Diệp Tịch Vụ chợt đến gần tai Giản Tinh Lai nhỏ giọng bảo: "Lần sau đừng ăn kiểu này nữa."

Giản Tinh Lai: "?"

Diệp Tịch Vụ: "Đắt kinh, đã thế còn không ngon lắm, cậu lại phải mất công đặt bàn, phiền chết."

Giản Tinh Lai hơi nhướng mày, không lên tiếng, lúc này quản lý nhà hàng tới chào hỏi, hai người nói vài câu, Diệp Tịch Vụ không nghe rõ, chỉ nghe được mấy từ đại khái như "Không cần", "Không hợp", "Anh nói lại với cô ta đi", mãi đến lúc ra cửa lấy xe Giản Tinh Lai mới bình thản bảo: "Lúc trước có người giới thiệu bếp trưởng nhà hàng này với khách sạn Tinh Lai."

Diệp Tịch Vụ: "??"

Giản Tinh Lai nhìn anh: "Em dẫn anh tới ăn thử."

Diệp Tịch Vụ há miệng được một nửa.

Giản Tinh Lai: "Nếu anh không thích thì anh ta cũng khỏi cần tới."

Diệp Tịch Vụ: "..."

Dĩ nhiên Diệp Tịch Vụ không muốn phá hỏng tương lai của ai đó chỉ vì lời nói của mình, dọc đường về đều xoắn xuýt nghĩ cách giải thích, thẳng tới khi Giản Tinh Lai lái xe về đến nhà rồi mà Diệp Tịch Vụ vẫn chưa nghĩ ra, gấp đến toát mồ hôi.

Giản Tinh Lai vòng qua ghế phụ mở cửa cho anh, hắn hất cằm bảo: "Nghĩ gì đấy? Xuống xe."

Diệp Tịch Vụ trông mong nhìn hắn: "... Hay chúng ta đi ăn thêm lần nữa đi?"

Giản Tinh Lai: "..." Rốt cuộc hắn không nhịn được, bật cười, "Không phải vấn đề ở anh đâu, em cũng không thích lắm."

Diệp Tịch Vụ không mấy tin tưởng: "Thật à?"

"Thật mà." Giản Tinh Lai giục anh, "Xuống xe."

phi hành tinh cầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ