Chương 8: Chết theo anh (End)

47 5 8
                                    

Duy ngồi trên giường bệnh, miệng cứ tủm tỉm ngân nga bài ca mà anh thích nhất, cậu mãi dõi mắt nhìn theo án mây trắng nhẹ trôi ngoài cửa sổ chẳng biết là đang ngắm nghía hay nghĩ ngợi điều gì. 

Đang thẫn thờ nhìn ngắm bầu trời, bỗng cậu nghe thấy tiếng lộp cộp được tạo ra do đế giày đi trên nền gạch sứ trắng, âm thanh ấy đang đến gần.

Tiếng mở cửa vang lên, Duy ngoảnh đầu lại nhìn. Một khuôn mặt hao hao cậu tiến đến, anh ta mặc bộ âu phục đen, thắt cà vạt đỏ sậm và mang giày da đen bóng. Trông vô cùng lịch lãm, rất ra dáng một quý ông.

"Anh" giọng cậu khàng khàng gọi người đối diện mình.

"Ừ, tỉnh rồi sao".

"Vâng"

Thì ra người vừa bước vào phòng chính là anh trai cậu, anh ta lớn hơn Duy 4 tuổi. Bây giờ đã là người đàn ông thành đạt trong sự nghiệp lẫn tình yêu, tên anh là Lưu Anh Tuấn

"Sao anh lại đến đây?",

"Đến xem mày còn sống hay không" lời nói cụt ngủn chẳng có gì là quan tâm đến cậu nhưng anh là người bận trăm công nghìn việc, đã chạy đến đây xem cậu chết hay chưa là đã quý hóa lắm rồi.

Cậu chỉ cười nhạt trước câu nói của anh, ánh mắt đờ đẫn liếc nhìn ra khung cửa sổ, vẫn cố chấp dõi theo tầng mây trắng bồng bềnh chậm trôi.

"Tao đã làm thủ tục xuất viện cho mày rồi, dọn dẹp đồ đạc rồi theo tao về nhà" anh ta bình thản nói, thật sự không quan tâm hay hỏi han cậu đã khỏe chưa hay có đau ở đâu không, lạnh nhạt thật đấy.

Duy đã thay đồ bình thường, cậu hiện tại đang ngồi trên ghế phụ lái của xe anh mình, đôi mắt vẫn cứ luôn mệt mỏi như thế dõi theo án mây nhuốm màu nắng, đầu óc không thể tập trung nghe những lời Tuấn nói.

"Anh, căn hộ lúc trước em ở giờ sao rồi?" cậu bỗng lên tiếng, cắt ngang những lời lãi nhãi đầy vô nghĩa của anh cậu.

"Không biết" hai từ cụt ngủn là câu trả lời mà Tuấn dành cho cậu,

"Anh, chở em đến đó đi, em không về nhà đâu" đôi mắt đen u buồn của cậu đánh sang nhìn về phía anh, mong cầu sự đồng ý. Tuấn vẫn vậy, vẫn nhìn về phía trước lái xe mà không thèm đếm xỉa đến cậu.

Hai anh em cậu từ nhỏ đã chẳng thân thiết gì rồi, dường như cậu không có một chút hi vọng gì về việc anh cậu sẽ đồng ý cả. 

"Được thôi, mày muốn thì tao cũng chẳng cản" anh nói rối liền bẻ lái về hướng chung cư lúc trước của cậu và Đạt.

Chưa bao giờ Duy thấy cảm kích anh mình như lúc này, lâu lâu cũng cảm thấy mối quan hệ máu mủ này thật không quá vô dụng.

Tuấn bỏ lại cậu trước cổng chung cư rồi phóng xe đi mất, thậm chí còn chẳng để lại lời chào. Duy cũng chẳng để tâm đến anh ta, cậu thở dài như muốn trút đi nỗi nặng lòng, hơi thở ấm nóng thoát ra từ miệng cậu hóa thành một làn khói trắng mịt mờ hẫng tan đi.

"Oa, đã vào thu rồi sao" cậu tự nói với chính bản thân mình với vẻ đầy bất ngờ, miệng không kìm được nhoẻn lên cười. 

[FULL] TÌNH ĐẸP NHƯ MƠ [BL, tình trai]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ