2. Uống bia

175 25 5
                                    

Lần tiếp theo họ cùng nhau gặp mặt tại buổi tiệc Tết Nguyên Đán, Brett được mời tới nhà của dì Chen. Lần gặp lại này tuy trông dì không hẳn là siêu cấp tự hào, nhưng niềm kiêu hãnh vẫn không rời khuôn mặt.

Eddy vừa nhận được học bổng của Nhạc viện học kỳ rồi, thậm chí còn thắng giải trong kì thi câu lạc bộ tổ chức nữa chứ. Đúng vậy, sau khi được Brett Yang nhồi thêm mấy nồi súp gà của tâm hồn, nào là sức mạnh của việc theo đuổi ước mơ rồi nghe theo tiếng gọi của con tim với chả thức tỉnh tiềm năng sâu trong bạn, Eddy đã quyết định quay xe học Nhạc viện. Song, thằng bé yêu quái này còn thi đậu cả trường Y với điểm cao ngất ngưởng, cho nên mẹ Eddy giận thì giận nhưng mà kiêu ngạo không để đâu cho hết.

Brett thở dài, thằng bé này quá đáo để đi.

Cho nên Brett lại ngồi đối diện dì Chen nghe dì vừa đánh vừa xoa mà khoe con tiếp.

"Không sao đâu dì, Eddy có tiềm năng lắm. Con tin em ấy sau này sẽ thành công mà," Brett vỗ vai Eddy ngồi cạnh mình. Nửa năm nay tình mẹ con chẳng mặn mà gì, anh thuyết phục mãi mới dám ló mặt về gặp mẹ. "Dì à, bên Úc mức lương nhạc công cũng khá lắm. Học bác sĩ thì cũng tốt thôi, nhưng học thì lâu mà tiền học thì cao, môi trường cũng áp lực nữa dì. Không thực sự đam mê với nghề là không chịu nổi đâu dì ơi."

"Thì dì cũng biết thế," dì Chen thở dài. "Nhưng dì vẫn muốn nó có cái sự nghiệp ổn định. Dì thấy học nhạc cũng hay nhưng lựa chọn nghề nghiệp thì hạn chế quá, không rộng mở. Nó học Kinh tế cũng được đó thây."

"Con thấy sinh viên bây giờ ngành nào ra cũng phải cạnh tranh khốc liệt, kiểu gì cũng khổ hết dì ơi," anh giải thích, lẩm bẩm tiếng cảm ơn khi Eddy rót anh ly nước. "Ngành nào cũng tốt, nhưng quan trọng là mình có thấy thật sự hợp hay không. Cuộc sống mỗi người một việc mà dì, người giỏi cái này người giỏi cái kia. Eddy sau này có thể không giàu bằng bác sĩ, nhưng ít ra em ấy thấy đủ, thấy vui vẻ với lựa chọn của mình. Sau cùng thì dì cũng chỉ muốn em ấy được sống hạnh phúc thôi mà đúng không dì?"

"Đương nhiên là thế rồi," người phụ nữ vội vàng nói. "Vì vậy nên dì mới lo lắng cho quyết định của nó. Dì sợ nó chưa thấu đáo mà thôi."

Brett âm thầm thở dài. Cậu bé nhắn tin cho anh mấy đêm liền trước kì thi đại học, đấu tranh dữ dội lắm, thử hết phương pháp này đến phương pháp khác. Anh ngày xưa cũng đắn đo, nhưng một khi đã quyết định rồi thì chốt luôn chứ không có nấn ná nữa. Eddy nó nghĩ nhiều đến vậy, cân nhắc kĩ lắm rồi đấy. Không phải thấu đáo vừa mà thấu đáo lố lăng, thấu đáo ố dề.

"Dù sao em cũng lớn rồi mà dì, không bằng dì cứ để tự mình trải nghiệm. Sau này nó cũng phải tự lo cho mình, tự tìm cách đối diện với vấn đề thôi dì."

Cuối cùng dì cũng chỉ gật đầu, cười nhẹ với Brett.

"Ừ, thôi, cuộc đời của nó, nó tự gánh vác lấy," dì nói. "Sau này có gì con để mắt thằng bé hộ dì nhé?"

Brett bật cười. "Trời, chuyện đó dì khỏi lo. Cứ giao em ấy cho con."

Eddy nhân lúc mẹ tiếp khách mà kéo Brett đi chỗ khác.

[TwoSet Violin|Completed] Mấy ngày TếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ