5. Lì xì chúc Tết (1)

125 21 2
                                    

Mùa xuân của bốn năm sau, kể từ năm đầu tiên Twoset Violin thành lập, Brett và Eddy đã trở thành một hiện tượng mạng, và kênh đang trên đà phát triển cực kì nhanh. Số tiền lời kiếm được từ việc làm clip và bán merch cũng tương đối khá.

"Năm nay em có về nhà không đấy?"

Brett nhớ mấy năm đầu còn thành lập Twoset, nhất là khi hai người quyết định biểu diễn đường phố để kiếm tiền, thì tình cảm mẹ con giữa Eddy và dì Chen đã không còn như lúc đầu nữa rồi. 'Ừ, mày muốn làm gì thì làm,' dì nói thế, và Eddy cũng không còn quan tâm nhiều đến mẹ nữa, chẳng có lấy một câu hỏi thăm đàng hoàng, cũng chẳng có lấy một cuộc gọi điện.

Tết đến cũng không thèm đếm xỉa gì tới, mà đôi khi hai người tối mặt làm việc đến nỗi việc đón lễ thành cái chuyện hết sức tầm phào: gọn trong một bức hình chúc Tết đăng lên Twitter gửi đến fan, không thì làm một cái clip chúc mừng, thế là đủ. Dần dà, Tết trở thành một khái niệm gì đó quá xa xôi, mất thời gian và chẳng còn quan trọng đến thế trong cuộc sống của cả hai nữa.

"Em không, năm nay mình phải chuẩn bị tour lưu diễn mà anh, rồi còn bao nhiêu dự án clip sắp tới nữa," Eddy lắc đầu, không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay lập tức. "Mình vẫn mới phất lên một chút thôi, phải tận dụng lúc này ra clip đều để giữ người đăng ký anh à."

Brett bặm môi, ngẫm nghĩ, rồi anh thở dài.

"Mẹ em mới nhắn cho anh," Brett nói. "Dì bảo dì muốn gặp mặt em."

Eddy nhướng mày quay sang nhìn anh. Rồi cậu lắc đầu, phất tay. "Thôi, anh cứ nhắn mẹ năm nay em không về."

Mấy năm nay hai mẹ con không hòa thuận, nhưng Brett biết dì rất quan tâm Eddy, và anh cũng biết Eddy vẫn luôn thương dì đó thôi. Năm nào thằng nhóc cũng đều đặn gửi tiền, gửi quà về cho mẹ, nhưng tuyệt nhiên không có một sự giao tiếp sâu sắc nào diễn ra cả. Xa mặt thì cách lòng, đó là một điều dễ thấy. Dẫu những mối quan hệ có từng khăng khít đến đâu, nếu ta không nuôi dưỡng, không cất công giữ gìn nó, không làm mới nó thường xuyên, thì một ngày nào đó cũng sẽ phai nhạt dần mà thôi.

Huống chi ngay từ đầu, Eddy và mẹ vốn đã có một vách ngăn vô hình.

Còn dì Chen, dì vẫn thường xuyên nhắn tin cho Brett để hỏi chuyện. Ban đầu thì dì cũng giận Brett mà không nói, cũng không trò chuyện với anh khoảng thời gian rất lâu. Nhưng rồi khi cơn giận đã nguôi ngoai, thì lý lẽ cũng bắt đầu quay về, kèm theo cùng nỗi nhớ, lo lắng cho con như biết bao người mẹ khác. Và đâu phải cách quan tâm của người mẹ nào cũng như người mẹ nào, nếu thế thì những xích mích trong gia đình đã không bao giờ xảy ra rồi. Nhưng con người mà, đâu phải lúc nào ta cũng tối ưu hóa được lựa chọn của mình, đâu phải lúc nào ta cũng làm điều tốt nhất cho bản thân và cả cho người khác. Nên thay vì trực tiếp trò chuyện và gỡ những nút thắt vốn đã quá chặt theo năm tháng, dì quan tâm lặng lẽ, âm thầm, nhờ Brett làm cầu nối để dì cập nhật tình hình của Eddy. Và lúc nào cũng dặn anh đừng kể chuyện này cho Eddy nghe.

Chỉ trừ vào những ngày cuối năm. Năm nào dì cũng nhờ Brett bảo Eddy về nhà. Năm nào anh cũng làm thế, nhưng chưa bao giờ cậu chịu về cả.

[TwoSet Violin|Completed] Mấy ngày TếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ