43

405 22 3
                                    

Cuối tuần

Cả hai người về lại Kim gia, tiện là ở lại đây 2 ngày nghỉ luôn. Từ sớm bà Kim đã chuẩn bị đồ ăn, tự tay vào nấu mấy món mà cô cùng hắn rất thích, không quên chỉ đạo

"Anh nhanh nhanh lên...lần nào cũng chậm dề dề"

Ông Kim khệ nệ xách túi đồ mới mua ngoài siêu thị về, thở hộc hộc

"Đây đây...phù phù"

Hai người về tới nhà thì bà Kim chạy ra đon đả đón vật nhỏ còn với hắm, chắc chỉ coi hắn như tên tài xế hay sao mà đến cái liếc mắt cũng không. Nam nhân nhún vai, tặc lưỡi một cái rồi lái về phía garage. Taehyung sau đó lên thư phòng cùng NamJoon, ông nhàn nhạt bảo

"Ngồi đi, ba mới pha trà nóng đây"

Hắm gật gù rồi rót ra 2 chén, đường hoàng nhấp thử một ngụm, hỏi thẳng:

"Ba gặp bác Park chưa?"

Ông Kim gật gù, không khí nói chuyện giữa cả hai cũng nghiêm nghị hơn hẳn, đáp

"Rồi...ông ấy cũng không biết kế hoạch đó của vợ con mình nên lúc ba kể thì...hơi thoảng thốt"

Hắn cười khẩy, tỏ ý khinh người:

"Gớm, có chó nó tin...lão ta là chồng là cha của hai con người kia mà không biết lòng dạ bọn họ toan tính điều gì? Cái thằng ranh con nhà lão, lão sinh ra mà làm như con rơi con rớt...bày đặt không biết"

NamJoon căng thẳng, ông hỏi

"Thế hôm đấy Jisoo trúng thuốc đó đó... Có nặng không? Thế rồi...giải quyết như nào?"

Hắn nhấp trà, trả lời

"Thuốc loại này hàng hiếm nên một chút đã đủ khiến người ta dửng mỡ rồi...đây tên kia còn cho nhiều nên Jisoo quắn quéo lên xuống. Con không tới kịp chắc...ba làm được thì làm, không thì giao cho con mẹ con thằng Park kia đi...chứ để nó nhởn nhơ khéo nó vẫn hại..."

NamJoon liền ngắt lời

"Khoan...chuyện đấy để sau, ba hỏi mày còn 1 vế câu nữa thế rồi...giải quyết như nào? Con bé trúng xuân dược, mày làm thế nào để hạ hỏa cho con bé?"

Nam nhân nhìn ba mình ẩn ý, đểu cáng

"Ba đoán thử xem...người ta trúng thuốc thì cần cái gì để giải tỏa nào?"

Ông Kim không nhiều lời, lập tức đập tay xuống bàn tạo tiếng rầm lớn, rung cả ấm chán trên bàn, gằn lên

"Mày thái độ gì đây? Mày đừng có bảo... Mày giải quyết bằng cái cách...tao đang nghĩ tới đấy nhé"

Hắn vẫn an nhàn như thế, không có chút gì lạ lẫm, hắn cười cười, chọc

"Ba nghĩ gì sao con biết? Trí tưởng tượng ba phong phú thật...Jisoo là em gái nuôi...chỉ là nuôi thôi đấy. Ba sợ cái gì?"

Ông Kim tức nghẹn họng, ngồi ngửa ra ghế rồi đảo mắt nhìn xung quanh, nói

"Mày...điên quá rồi. Ngay cả con bé là con gái của Seokjin mày cũng không tha? Bao nhiêu người ngoài kia sao mày lại động đến Jisoo chứ?"

Nam nhân thanh minh

"Con khẳng định nhé...hơn 32 năm sống trên đời này, con chưa có mảnh tình vắt vai hay có ham muốn gì mà lên giường với bất kể loại gái nào đâu. Con không xâm hại em ấy, cũng không chối bỏ trách nhiệm. Ngược lại, suốt hơn 10 năm em ấy ở đây, bao lần con che chở hay cứu nạn em ấy kịp thời chứ có phải căm ghét hay làm hại?"

Vsoo | Eм Gáι Nнỏ, Mᴀu Lạι Đâʏ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ