Chương 7: Khám phá khoang miệng

28 2 0
                                    

Hạ Lâm Chu nghiêng đầu hôn lên môi Văn Tầm Xuyên, chiếc mũi cao thẳng cạ lên chóp mũi gã, phả hơi thở ấm áp lên gương mặt. Gã cảm giác như mình vừa bị sấm sét đánh qua, cả người hơi cứng lại, nhịp thở cũng chậm đi. Gã thấy hàng mi dày của Hạ Lâm Chu gần trong gang tấc, khẽ hơi rung như một cái quạt hương bồ. Hương thơm tươi mát như gió biển buổi sáng lan tỏa trong khoang mũi gã, dễ chịu và dịu dàng nhưng lại ẩn chứa một loại mạnh mẽ khiến gã không thể chống cự được, cứ thế buông lỏng, sa vào cái đại dương mơ màng kia.

...Gã không phủ nhận, gã có hơi say sóng rồi.

Nhưng ngay lúc đó, cơn đau dạ dày đang bị đè nén nãy giờ lại quặn lên, một thứ gì đó như sông cuộn biển gầm dần dâng lên trong thực quản. Văn Tầm Xuyên vội vàng đẩy Hạ Lâm Chu ra, ấn lấy dạ dày cố gắng chạy nhanh vào toilet.

Gã cong lưng chống tay ở bồn rửa, nôn sạch sẽ mấy ly Brandy vừa uống khi nãy ra, nhưng cơn đau như rạch nát ở dạ dày không hết, lại còn tiếp tục đau thêm.

Hạ Lâm Chu đuổi theo đến toilet, thấy gã cúi mặt nôn khan, mà chẳng nôn ra được thêm thứ gì nữa. "Tôi chỉ hôn anh có chút xíu thôi mà?" Hạ Lâm Chu thẹn quá hóa giận, "Con mẹ nó anh phản ứng như gái trinh á!"

Văn Tầm Xuyên cố nén cơn đau co thắt ở dạ dày, ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm Chu qua gương ở bồn rửa. Trên trán gã đã tuôn mồ hôi lạnh đến ướt dính cả tóc, cặp môi và mặt mày đều có màu như tờ giấy trắng. Đang muốn đốp chát lại thì dạ dày lại châm chọc gã thêm một trận nhói đau, gã lại đành lập tức phải quay vào bồn rửa nôn khan thêm vài đợt.

Hạ Lâm Chu nhìn tình hình của gã, hơi do dự một chút nhưng rất nhanh vẫn tiến lại gần, đưa tay vỗ vỗ lưng gã, nhưng cũng không quên đá đểu, "Môi chạm môi có tý, còn chưa rớt miếng thịt nào mà làm thấy ghê, ai không biết còn tưởng anh là trai thẳng tưng từng tưng."

"Giờ thì thẳng rồi á." Văn Tầm Xuyên mạnh mẹ đè nén đau đớn phản đòn một câu, "Đàn ông gớm muốn chết!"

Hạ Lâm Chu á khẩu, chỉ biết mắng một câu, "....Mịa."

Văn Tầm Xuyên khom lưng mở vòi súc miệng rửa mặt. Gã chống tay lên mặt đá cẩm thạch trên bồn rửa, hỏi, "Cậu biết lái xe không?"

"Hỏi dư thừa."

Văn Tầm Xuyên cau mày, lại cố gắng ấn dạ dày đau đớn, quay đầu nhìn Hạ Lâm Chu, mệt mỏi nói, "Chở tôi đi bệnh viện, tôi uống rượu rồi không lái xe được."

Gương mặt vẫn còn ướt nước của Văn Tầm Xuyên loang loáng trong ánh đèn vàng mờ ảo, như nhoè đi đôi mắt và cả tâm hồn Hạ Lâm Chu, hắn vốn muốn từ chối, nhưng lời chẳng thể nào thoát ra, cho đến khi sực tỉnh lại, mới nhận ra hắn đã ngồi lên ghế lái xe của Văn Tầm Xuyên từ khi nào rồi.

Hạ Lâm Chu quay đầu nhìn Văn Tầm Xuyên mệt mỏi ở ghế phó lái, hỏi, "Anh không sợ tôi cũng uống rượu à?"

Văn Tầm Xuyên không phản ứng. Gã biết rõ tên này không uống rượu, vì nãy ..... ở quán bar, gã không ngửi thấy mùi cồn trên người hắn. Nhưng hiện giờ gã đau dạ dày quá, lười cãi cọ bóc mẽ, chỉ hỏi độp lại một câu, "Thế cậu có uống à?"

"Không..." Hạ Lâm Chu thở dài, nhận mệnh làm tài xế. Hắn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, "Đi bệnh viện nào?"

"Gần nhất."

"Gần nhất là cái nào?"

Văn Tầm Xuyên nâng tay bấm bấm vào màn hình bản đồ dẫn đường (*) rồi rút về tiếp tục ôm lấy bụng, môi mím lại vì đau, không buồn nói nhiều với hắn.

Văn Tầm Xuyên chỉ muốn dựa vào cửa sổ xe nghỉ một chút, nhưng gã không ngờ tay lái Hạ Lâm Chu rất vững, xe đi rất êm, cùng với tiếng hát trong radio làm gã thật sự ngủ say.

Hạ Lâm Chu thành thục cho xe vào bãi đỗ ngoài bệnh viện, đang định quay đầu gọi Văn Tầm Xuyên dậy thì thấy gã còn ngủ say quá, hắn lập tức không gọi nữa, nhẹ nhàng vươn tay mở chốt dây an toàn cho gã.

Đỉnh đầu tản ra ánh sáng vàng nhạt nhu hoa2 ấm áp, đánh vào từng lọn tóc của Văn Tầm Xuyên. Chân mày luôn nhíu chặt đã giãn ra vì ngủ say, cặp môi mỏng cũng khép hờ, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít thở của gã quẩn quanh chui hết vào tai Hạ Lâm Chu.

Hạ Lâm Chu chẳng hiểu vì sao lại nghĩ đến cái hôn khôi hài khi nãy.

Môi gã mềm thật. Chắc vì vừa uống rượu nên vẫn còn hơi ẩm ướt, trong khoang miệng vẫn còn vị ngọt đắng của rượu, làm hắn khi bị đẩy ra rồi, vẫn lặng lẽ mím môi luyến tiếc hương vị.

Vậy có bị tính là đã lái xe sau khi uống rượu không vậy....

Ngay lúc hắn đang miên man nghĩ vẩn nghĩ vơ, Văn Tầm Xuyên hình như đã bắt đầu tỉnh. Hàng lông mi gã khẽ động, nhưng cặp mắt biếng nhác vẫn chưa chịu mở ra, phiến môi vẫn còn nhợt nhạt khẽ nhấp nhấp.

Hạ Lâm Chu chột dạ, sợ bị bắt quả tang đang nhìn lén. Vừa thấy Văn Tầm Xuyên mở mắt liền hoảng hốt "bang" một cái tắt ngóm đèn trong xe.

Trong xe thình lình tối thui, chỉ còn ánh sáng đỏ đỏ ở toà nhà gần bên hắt vào. Văn Tầm Xuyên chả hiểu gì, cố gắng lờ mờ nhìn Hạ Lâm Chu trong bóng tối, "Cậu làm gì đó!"

"Có... có làm gì đâu." Hạ Lâm Chu quay đầu, vẻ hoảng sợ may mắn đã được bóng tối "bảo kê" hết nên không bị phát giác. "Tới rồi, xuống xe đi." Vừa nói hắn vừa giả vờ tự nhiên đẩy cửa bước ra.

Văn Tầm Xuyên vẫn còn nghi ngờ nhìn theo hắn một lúc, rồi cũng tự tháo dây an toàn bước xuống xe.

Vừa đi được vài bước cơn đau từ bao tử lại tiếp tục dấy lên. Bước chân gã như nhũn ra, mỗi một bước đều hư hư ảo ảo làm gã cảm thấy bất an. Gã chống tay lên đầu xe, cong lưng nôn khan một trận.

Hạ Lâm Chu nãy giờ vẫn xăm xăm đi thẳng, đến khi lên bậc tam cấp bệnh viện mới nhận ra Văn Tầm Xuyên không đi theo kịp. Hắn quay đầu thấy gã còn đang đứng mãi ở cạnh xe.

Hắn đứng lại chờ một hồi vẫn không thấy Văn Tầm Xuyên đi lại.

Hừm, nãy còn thấy đau như thế, sao tới bệnh viện rồi lại chần chừ không vào? Hắn đột nhiên dấy lên nghi ngờ cái gã này chỉ đang giả vờ chơi hắn. Hạ Lâm Chu mắng thầm trong bụng, tốt nhất là gã nên có bệnh thật, bằng không khám không ra bệnh gì, hắn sẽ làm gã chết tại chỗ luôn.

Đang nghĩ ngợi, Hạ Lâm Chu thấy cơ thể Văn Tầm Xuyên đột nhiên lảo đảo. Hắn tưởng hắn hoa mắt, vừa nhìn kỹ lại thì Văn Tầm Xuyên đã ngã lăn quay ra đất.

... cái đệch?

Có khi nào chết tại chỗ thật rồi không?

[Đam Mỹ]: TN ( Trả nợ) - Nãi Khẩu TạpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ