"Chồng lại nhân đôi tiền!"
Kiều Mộc cùng Kỳ Anh ăn tối ở bên ngoài.
Tìm được nhà hàng đạt ba sao Michelin, ăn xong cũng đã gần 9 giờ, hai người đều có chút no, bảo tài xế lái xe chạy đến ven đường, bọn họ đi bộ một đoạn cho tiêu cơm.
Hai người trạc tuổi nhau, tay khoác tay, nói chuyện không dứt.
Bỗng nhiên, có chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh bọn họ, trong xe người đàn ông mặc áo sơ mi hồng nhạt nhìn qua, "Này, Anh muội, không phải em bảo với anh trai em còn lâu mới về nước sao?"
Kỳ Anh kéo Kiều Mộc, rõ ràng cảm giác được cô em họ này toàn thân cứng đờ, cô bé còn lừa mình dối người nâng tay lên che mặt mặt.
Người đàn ông quyến rũ trong xe huýt sáo: "Không để ý tới ca ca đúng không? Hầy, anh gọi điện cho anh trai em."
Kỳ Anh rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với đối phương, lập tức nhào qua, bắt lấy tay anh ta đang gọi điện thoại: "Không được gọi!"
Thẩm Ngọc cười khúc khích, "Hiện tại chịu nói chuyện với anh rồi."
Kỳ Anh trừng anh ta, cảnh cáo nói: "Anh không được nói cho anh em là em đã về, bằng không......"
Cô bé hung ác làm cái động tác cắt cổ.
Thẩm Ngọc không thèm để ý cười cười, cưng chiều sờ sờ đầu cô bé, sau đó giương mắt nhìn Kiều Mộc, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, cà lơ phất phơ cười nói: "Anh muội, không giới thiệu bạn của em sao? Sao trước đó chưa gặp qua? Bạn mới? Rất xinh đẹp nha."
"Thu lại suy nghĩ của anh, cẩn thận đấy!" Kỳ Anh lại làm động tác cắt cổ, căn bản không muốn giới thiệu.
Cô bé lui ra phía sau hai bước, nắm lấy tay Kiều Mộc: "Nói cho anh biết, không được nói cho anh em việc anh đã gặp em, bọn em đi đây, bye bye."
Kỳ Anh kéo tay Kiều Mộc chạy như bay về phía trước, giống như Thẩm Ngọc là ác quỷ.
Thẩm Ngọc cười cười, dẫm lên chân ga lao đến trước mặt bọn họ, sau đó dùng di động chụp một tấm khuôn mặt Kiều Mộc.
Nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của Kiều Mộc trong tấm ảnh, trong mắt anh ta hiện lên một tia hứng thú, nhiệt tình gửi cho Cố Hàn Thanh, chia sẻ với người anh em tốt của mình: "Thế nào người anh em, cô gái bên cạnh em gái của chúng ta rất đẹp phải không? Cậu giúp tôi hỏi Anh Anh phương thức liên lạc của cô ấy nhé."
Cố Hàn Thanh đang tập thể dục ở nhà, di động đặt ở ghế nghỉ, màn hình sáng một chút lại tắt, anh không để ý tới, tiếp tục tập thể dục.
Luyện cơ lưng xong, anh mồ hôi đầy đầu đứng lên, cơ ngực săn chắc dưới lớp áo đen phập phồng dữ dội, uể oải ngả người ra sau, dựa vào thiết bị tập, lấy chiếc khăn trắng bên cạnh lau mồ hôi.
Hơi thở đều hơn một chút, anh đi đến ghế nghỉ uống nước, cầm lấy di động xem tin nhắn.
Thẩm Ngọc gửi một tin, anh mở khóa ấn xem.
Nhận thấy người phụ nữ trong bức ảnh thu nhỏ trông quen quen, anh lập tức ấn vào hình ảnh, phóng to lên.
Chỉ thấy cô gái trong một thân váy dài màu be, nắm tay em họ anh chạy trên đường phố nhộn nhịp, chụp em họ anh có chút mờ, nhưng cô gái ấy rất rõ mặt, thậm chí bố cục bức ảnh cũng rất tốt, ngoại trừ cô ấy, xung quanh đều mờ ảo, càng làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết của cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Ngoài tiền ông xã chẳng cho tôi cái gì - Hiểu Ngư Càn
Romansa⭐Tên convert: Lão công trừ bỏ tiền cái gì đều không thể cho ta ⭐Nguồn convert: Wikisach ⭐Editor: Không tiếc thời gian ⭐Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, ngọt văn, xuyên sách, hiện đại, cưới trước yêu sau, hào môn thế gia, nhẹ nhàng, HE ⭐️Độ dài: 5...