𝟒: truth or dare?

713 72 10
                                    

" rung ( động từ ) : lần đầu gặp em"
.
.
.

thấy rõ ánh mắt châm chú như nhìn một loài sinh vật lạ của mọi người, cô và nàng cũng có chút ngại ngùng

"đấy đấy vừa nhắc là hoàng tử cõng công chúa về liền" lương linh chăm chọc

"đ-đâu có đâu do phương nhi bị trật chân nên tao mới cõng cho nhanh thôi mà" bảo ngọc ngượng ngùng nói

"ờ hẳn là cõng thôi, mới lần đầu gặp đã thế không biết sau này..." thùy linh vẫn không chịu buông tha cho 2 bạn trẻ

"eeee không phải là do tui bị té nên ngọc cõng thôi í đừng có chọc người ta nữa" phương nhi lên tiếng

"rồi rồi ra sân sau ăn đi mấy má đói lắm rồi" thiên ân hối thúc, dù gì nảy giờ bả cũng đói lắm rồi

"chờ xíu lát tao ra" bảo ngọc nói rồi chạy vào nhà sau, cả đám cũng mặc kệ ra nướng đồ trước

"chị linh, chị hà bỏ em hảaa " phương nhi gào thét

"lát anh bảo dẫn em ra, giờ ra trước chuẩn bị đồ ăn nè không chị em gì hết" lương linh phun 1 câu đó xong rồi đi mất hút

phương nhi cũng muốn chửi thầm dữ lắm, vài giây sau một dáng người cao cao tay cầm bọc đá chạy đến chỗ nàng

"tui lấy đá cho nhi nè, chờ tui xoa bóp rồi nhi chườm nha"

bảo ngọc cầm chân nàng, dù cô không dùng sức nhưng vẫn thấy đau

"ui ya" nàng bỗng kêu lên

"xin lỗi nha để tui nhẹ tay"

bảo ngọc nhẹ tay từ từ xoa bóp chân cho nàng kĩ thuật của cô rất rốt như thể đây vốn là một thói quen vậy, không còn cảm giác đau nhức chỉ có sự thoải mái mà thôi. xoa bóp xong bảo ngọc lấy túi đá chườm vào chân phương nhi, cô cũng rất chịu đó hỏi thăm nàng làm phương nhi cảm thấy rất ngưỡng mộ, cảm giác siêu đã luôn

"dễ chịu ghê á"

"cũng có làm hoài í"

"ngọc làm bác sĩ part-time hả"

"đâu có nhà tui có mở phòng mạch chuyên về đau nhức xương khớp đồ ấy nên cũng biết sơ sơ"

"áa vậy là bác sĩ tương lai nhỉ "

"không hẳn vậy đâu mà phương nhi thấy ổn hơn chưa"

"cũng rồi á mà hơi lạnh chân" nàng rung người cười nhẹ

một ý nghĩ hiện ra trong đầu cô
-vải thật, cười xinh vải chưởng cứ như thiên thần ấy

"ra ăn đi 2 bạn trẻ" thiên ân gọi vọng to vào

"ra liền nè" bảo ngọc nói với ra

bảo ngọc dìu phương nhi ra ngoài vì phần sợ chân nàng còn đau

"ái chà chà, không cõng nhau nữa ha lẹ lẹ ngồi xuống đi 2 má" lương linh vẫn chấp niệm mà buông lời chọc

ngại thì ngại thế thôi chứ cả hai cũng ngồi xuống ăn cùng nhau , đáng lẽ đỗ hà và phương anh sẽ phụ trách nướng đồ ăn nhưng lương thùy linh lại nhất quyết dành cho bằng được nên đỗ hà cũng nhường cho linh lương nướng

"our stories"_bảo ngọc x phương nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ