𝟏𝟗: lý do?

527 70 21
                                    

dù chỉ 2 tiết trôi qua thôi nhưng cũng phải nói chính là một thảm kịch đối với nguyễn phương nhi. trông khi cô giáo ở trên bảng thì giảng bài như đọc rap còn nàng ở dưới đây chỉ có 1 nét mặt đó là nhăn nhó cứng đờ, khó hiểu từ đầu đến cuối tiết. việc duy nhất nàng có thể làm nhà ngồi viết bài, ừ viết thôi chứ nàng đâu có hiểu...

và thật may mắn là đây không phải là kiếp nạn của duy nhất một mình nàng mà là của cả 1 lớp. cả tiết không phải chỉ có mỗi mình nàng là không hiểu mà hầu hết ai cũng không hiểu.... có cả ngọc thảo và kiều loan thậm chí còn nằm luôn xuống bàn mà ngủ cùng vài bạn học mắt nhắm mắt mở lim dim...

tiếng trống trường vang lên, cũng là lúc mà phương nhi cảm thấy mình được giải thoát khỏi ngôn ngữ ngoài hành tinh được gói gọn trong 2 từ 'hóa học' ấy. lúc mà cô giáo bước ra khỏi cánh cửa ấy chính là giây phút cả tập thể lớp thở dài than thở. riêng phương nhi, nàng tự trách bản thân. biết học tự nhiên cực như thế này thì nàng chọn qua ban xã hội cho lành...

được 1 cái, trường môn nào cũng bắt học không bỏ được dù chỉ 1 môn. chạy qua tự nhiên vì ngán xã hội xong ai mà ngờ sử địa lại là môn học bắt buộc....

phương nhi nằm gục úp mặt trên bàn mà ngủ, nàng mặc kệ cái bụng đói meo đang cồn cào da diết. nàng phải đánh một giấc mới được. để mà nói thì giấc ngủ chính là liều thuốc duy nhất có thể cứu được cái bộ não rối tung của nàng. mặc dù cái bụng của nàng đã mạnh mẽ biểu tình kêu lên vì đói nhưng nàng chọn giấc ngủ.

cả lớp cũng tóe ra khỏi lớp hoặc tụ lại 1 đám để đi ăn sáng và nhóm của lương linh cũng như thế. người chị yêu đỗ hà của nàng nhìn thấy đứa em họ đang nằm gục ở đó liền lên tiếng hỏi thăm :

"phương nhi không đi ăn à em"

nàng tuy uể oải lắm nhưng cũng thều thào đáp giọng chỉ có điều đầu nàng không nhắc lên nổi :

"em không chị ơi"

"em sao thế?"

"giờ em nhức nhức cái đầu lắm rồi hong có tâm trạng đi ăn"

"vậy thôi, em ăn gì không chị mua giúp cho"

"dạ thôi, lát ra chơi sau em ăn bù được mà"

"chắc nổi tới lúc đó không?"

"tất nhiên rồi á"

"nãy mày làm được bài không hà?"- ngọc thảo hỏi

"ờ ừm, chắc 5đ là cùng á" đỗ hà cười cười

"má tận 5đ luôn á hả? tao làm không được câu nào nè trời " ngọc thảo nói vậy nhưng lại rất hờ hững. nhỏ chả quan tâm đến điểm ở môn này

kiều loan nghe vậy liền lo lắng :

"má vậy chắc lớp mình dưới trung bình rồi quá"

"bộ thiên ân không cho mày chép bài hả loan?" ngọc thảo ngây thơ hỏi

"thiên ân biết làm bài không thiên ân ơi" kiều loan nhìn thiên ân, miệng nở một nụ cười hiền

nghĩ sao vậy, nói thật trên đời này chỉ có mỗi thiên ân là tốt nhất với kiều loan thôi. mà đằng này kiều loan không làm bài được thì lấy đâu ra thiên ân biết làm mà không chỉ?

"our stories"_bảo ngọc x phương nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ