Trương Lệ lau nước mắt trên mặt, cũng là có chút ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: "Làm sao? Đứa trẻ không phải là được các đồng chí ở đồn cảnh sát cứu về sao?"
Chu Bình trên mặt biểu tình nhất thời lại lúng túng, ho nhẹ một tiếng mới giải thích: "Đứa trẻ là tự mình trốn ra, lúc trốn ra thì vừa lúc gặp cụ già gần đây, là cụ già kia đưa bọn họ đến đồn cảnh sát."
Trương Lệ nghe vậy rất là không thể tin được, nhìn một chút trước mặt Chu Khanh Khanh lại nhìn một chút Chu Bình, vẻ mặt nghi ngờ mở miệng nói: "Lượng Lượng từ nhỏ đã ngốc, nói cũng đều nói không rõ làm sao có thể tự mình chạy thoát khỏi những kẻ trộm. Nếu như đầu óc của bé tỉnh táo cũng sẽ không hồ đồ đức chạy ra viện mồ côi, bị tên lừa đảo bắt đi."
Xung quanh mấy người nghe vậy cũng rất là kinh ngạc, không nghĩ tới một đứa bé xinh xắn như vậy lại là một đứa trẻ ngốc nghếch.
Chính Chu Khanh Khanh cũng choáng váng, gì, cô là một đứa ngốc? Đây cũng quá xui xẻo đi, không được, cô cũng không có kinh nghiệm làm một đứa ngốc, nhất định phải tìm một cơ hội thay đổi trở lại bình thường.
Chu Bình tiếc rẻ nhìn Chu Khanh Khanh một cái cuối cùng hiểu rõ đứa bé này vì sao từ phương mới bắt đầu liền hỏi thế nào đều không nói, lẽ nào tình hình của bé trai cũng giống như vậy. Nghĩ như vậy, anh ta liền chỉ vào Hạ Thừa Kỳ đã sớm bị mọi người lãng quên hỏi: "Trương Phó viện trưởng, chị nhìn xem đứa bé này có phải cũng là trẻ từ viện mồ côi của các cô?"
Trương Phó viện trưởng lúc này mới chú ý tới chú ý tới Hạ Thừa Kỳ cách Chu Khanh Khanh không xa, cẩn thận quan sát nó một hồi rồi mới mở miệng trả lời: ' Tôi không biết đứa bé này, nó chắc chắn không phải trẻ của viện mồ côi. "
Hạ Thừa Kỳ biết mình không thể lại tiếp tục trầm mặc xuống, nếu không chuyện ngày hôm nay sợ rằng không thể kết thúc. Nó cân nhắc một chút từ ngữ, rốt cục nói nói: ' Con không nhớ rõ tên của mình là gì, con tỉnh lại đã bị nhốt ở chổ đó nữa, bên cạnh lại nằm một cô em gái này."
Nghe được Hạ Thừa Kỳ cuối cùng mở miệng, Chu Bình kích động không kém, lập tức lại hỏi tới: "Vậy con và cô em gái này là thế nào trốn tới, con chắc dù sao cũng nhớ đi?"
Hạ Thừa Kỳ gật đầu, tiếp tục trả lời: "Hai tên người xấu không biết bởi vì chuyện gì cãi vả, sau đó lại đánh nhau, cuối cùng đều nằm trên mặt đất bất động, ta và em gái rất sợ liền chạy ra ngoài."Hạ Thừa Kỳ tận lực dùng ngôn ngữ ngây thơ của trẻ con trần thuật, không để cho người ở chỗ này nổi lên nghi ngờ.
Chu Bình là một cảnh sát thâm niên, chỉ nghe Hạ Thừa Kỳ nói như vậy cũng đã ý thức được hai tên tội phạm bởi vì chia tiền không đều, sau đó vung tay cuối cùng đồng quy vu tận. Anh ta gật đầu suy nghĩ, vẻ mặt rất là nghiêm túc tiếp tục truy vấn: "Vậy con còn nhớ nơi con bị nhốt là ở đâu không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Edit Ghi chú cuộc sống hiện đại của Hoàng Hậu - Trấn Nhu Băng Mễ Chúc
No FicciónCuộc sống của Hoàng Lượng Lượng đã từ cung điện thoáng cái chuyển biến thành hằng ngày làm ruộng. Chứng tỏ ông trời có mắt, ban cho cô cuộc sống mới, cô nhất định phải học tập thật giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước, tranh thủ làm một viên gạch thiế...