Vương Linh biểu hiện so với Trương Lệ còn khoa trương hơn, vẻ mặt không thể tin nhìn dáng vẻ của Chu Khanh Khanh nói: "Lượng lượng a, con thực sự không ngốc rồi, đây chính là tin lớn. Dì lớn như vậy còn chưa thấy qua người nào ngốc thoáng cái liền thay đổi thông minh."
Chu Khanh Khanh nhịn xuống khóe miệng co giật xung động, nét mặt đều miễn cưỡng chống lên dáng tươi cười, chậm rãi nói: "Khả năng.. là vận khí con tốt đi.." những lời này thật đúng là quá trái lương tâm rồi, nếu như cô vận khí thực sự tốt, cũng sẽ không bị người khác đẩy ra ngoài cản đao, sau đó đến một không giải thích được.
Chu Khanh Khanh lúc nói lời này khóe mắt liếc về Hạ Thừa Kỳ ngồi đối diện, chỉ thấy khóe môi hắn hiện lên kéo lên như có như không mỉm cười, trong lòng ngọn lửa không tên liền "Tăng tăng" mà vọt lên, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa sẽ không kìm được. Người này là nhìn có chút hả hê đi, cười nhạo cô nguyên thân là một đứa ngốc!
Vốn là ngu xuẩn nghe lời một đứa bé, đột nhiên cũng không choáng váng, Trương Lệ, nhưng sinh ra chút lo lắng khác, cô bất động thanh sắc dò hỏi: "Ngày ấy con là thế nào ra viện mồ côi, vẫn còn ấn tượng chứ?"
Chu Khanh Khanh nghe vậy vẻ mặt hơi có phần mê man, nhưng tâm niệm vừa chuyển, liền đại khái đoán được quanh co. Nguyên thân là một đứa ngốc, làm sao mà vô duyên vô cớ mà đi ra viện mồ côi, nhất định là bị người bên ngoài lừa gạt. Nhưng Trương Phó viện trưởng đều đã đem sự tình cô lạc đường là 'Ngoài ý muốn' rồi, cô về sau còn phải tiếp tục ở viện mồ côi này trong tương lai, đương nhiên không thể phức tạp.
"Nhớ không rõ lắm, chắc là tự con ham chơi đi ra ngoài." Chu Khanh Khanh quyết định chủ kiến, liền cúi đầu trả lời.
Trương Lệ và Vương Linh âm thầm nhìn nhau một cái, nét mặt đều trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm. Vương Linh nét mặt già nua hơi đỏ lên, kỳ thực các cô đều rất rõ Hoàng Lượng Lượng là một đứa ngốc, không có khả năng tự mình đi ra viện mồ côi. Nhưng liên quan đến danh dự của viện mồ côi, chuyện này nhất định phải chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cắn chết là Hoàng Lượng Lượng tự mình ham chơi đi ra ngoài, các cô làm dì quở trách vài câu sẽ cùng giảng hòa, cô một đứa bé cũng liền nhận thức xuống.
Trương Lệ giải quyết xong Chu Khanh Khanh, liền lại đem tầm mắt chuyển hướng về phía Hạ Thừa Kỳ, trên mặt biểu tình càng thêm nhu hòa một chút, cười hỏi: "Con có thể còn nhớ rõ tên của mình chứ?"
Hạ Thừa Kỳ vẫn là mặt không chút thay đổi, nghiêng đầu tựa như đang suy tư, sau một lát mới lắc đầu, vẻ mặt trông mờ mịt.
Trương Lệ khẽ thở dài một cái, nhìn về Hạ Thừa Kỳ ánh mắt của thêm chút thương tiếc, suy tư một chút liền mở miệng nói: "Con đã không nhớ rõ tên của mình rồi vậy dì liền cho con một chỗ, chúng ta đây là cô nhi của viện mồ côi đều là theo chân chủ tịch họ Hoàng, con về sau.. liền kêu là Hoàng Tang đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Edit Ghi chú cuộc sống hiện đại của Hoàng Hậu - Trấn Nhu Băng Mễ Chúc
Non-FictionCuộc sống của Hoàng Lượng Lượng đã từ cung điện thoáng cái chuyển biến thành hằng ngày làm ruộng. Chứng tỏ ông trời có mắt, ban cho cô cuộc sống mới, cô nhất định phải học tập thật giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước, tranh thủ làm một viên gạch thiế...