Chương 6

13 2 0
                                    

Kiều Ngự ngẩng đầu, hiển nhiên cũng nhìn thấy quả bóng rổ đang bay thẳng về phía mình. Tại khoảnh khắc chớp nhoáng này, trong đầu của cậu xuất hiện liền tù tì mấy cái phương án xử lý khác nhau.

Là người đã từng bị bóng rổ đập qua, tự nhiên rõ ràng cái đánh này có bao nhiêu đau.

Trong đầu Cao Lực đã hiện lên hình ảnh Kiều Ngự ngã xuống đất không dậy nổi, tốt nhất là ôm chỗ bị thương lăn lộn thêm mấy vòng. Nếu chật vật như vậy, Kiều Ngự ở trước mặt cả lớp sẽ không ngốc đầu lên được phải không...

Ngược lại cậu ta chỉ là "không cẩn thận" thất thủ mà thôi, nói lời xin lỗi là được rồi, Kiều Ngự nếu không tha thứ thì chính là lòng dạ nhỏ mọn, nam nhân mà, thời điểm chơi bóng va va chạm chạm tương đối nhiều.

Cao Lực ở đây nghĩ đến chu toàn.

Nhưng bỗng nhiên cậu ta thoáng nhìn thấy ánh mắt Kiều Ngự, trong đó bao hàm lãnh ý, không có chút nào dáng vẻ hoang mang khi chuẩn bị bị bóng đập phải.

"Hệ thống, tiêu hao 1 giá trị may mắn."

Hệ thống vẫn luôn giả vờ im lặng vào lúc này hồi đáp: "Được."

Kiều Ngự nghiêng người, sau đó bật người lên, đá quả bóng rổ nặng nề bay trở lại.

Quả bóng rổ thời điểm này giống như có mắt, biểu diễn một vòng parabol thẳng tắp đập về phía Cao Lực.

Dĩ nhiên điều khiến cho Cao Lực cảm thấy kinh ngạc nhảy dựng chính là, bởi vì động tác của Kiều Ngự như nước chảy mây trôi, chính cậu ta thậm chí cũng không tự chủ được mắt chữ A mồm chữ O. Mãi cho đến khi quả bóng rổ bay đến trước mặt, cậu ta mới cmn hoàn hồn lại.

Một cước này của Kiều Ngự khí lực không nhỏ. Bụng dưới của Cao Lực trong lúc nhất thời đau đớn một hồi, trước mắt đều biến thành màu đen, cậu ta bưng kín bụng, đầu gối mềm nhũn quỳ thẳng xuống.

Bóng rổ sau khi nhận được loại lực đạo không có đàn hồi, mềm mềm rơi trên mặt đất. Nó nhảy lên hai cái, sau đó yên lặng lăn qua một bên.

Vẻ mặt Kiều Ngự một trận hoảng hốt, bước lên hai bước tiến tới trước mặt Cao Lực, biểu tình vừa chân thành vừa thân thiết: "Xin lỗi nha bạn học Cao Lực. Theo bản năng phản ứng... cậu không có sao chứ?"

Cậu khom lưng, vươn tay về phía Cao Lực.

Nhưng mà dưới góc nhìn của Cao Lực, người này sau khi cúi người xuống, trên mặt liền giương lên một nụ cười cực kỳ trào phúng, môi mở ra đóng lại, không tiếng động mà nói ra hai chữ —— rác rưởi.

—— cậu chính là cố ý đó.

Cao Lực trong nháy mắt nóng máu lên, nặng nề đẩy tay Kiều Ngự ra, đứng lên: "Con mẹ nó cậu cố ý phải không? !"

Cậu ta là ủy viên thể dục, so với Kiều Ngự cao hơn nửa cái đầu, vừa nhìn liền giống như là đang bắt nạt người vậy.

Tống Thiên Vũ tiến lên một bước, chắn trước mặt Kiều Ngự, hắn nhăn mày, "Cao Lực, đừng nóng giận."

Vì sự cố này, những bạn học khác trong lớp đều tụm năm tụm ba vây quanh.

[ĐM/Edit] Tôi dựa vào học tập đi lên đỉnh cao nhân sinh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ