Chapter 11: Bên cạnh tiếng thở đều

1.1K 127 9
                                    

Kaveh lật qua lật lại tờ giấy mỏng, mắt thì đặt trên trang sách nhưng tâm tình lại không hề dán vào câu chữ ở đó chút nào.

Alhaitham nói là Kaveh hãy ngủ trước đi, cậu ta đi tắm xong rồi sẽ lên giường xong. Và giờ thì Kaveh đang nằm trên đệm, với một tâm trạng lo lắng hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ anh sợ việc nghe thấy tiếng bước chân người như thế này..

Chờ đã...có cái gì đó đang đến...

Bước chân dồn dập, không lẽ cậu ta xong rồi...

Tim anh như muốn nhảy cẫng lên 

Cách cửa dần bị đẩy ra rồi mở hờ, nhưng không phải bóng dáng của người mà Kaveh đang lo sợ, đó lại là Marin.

"Ơ...." - Kaveh đứng hình mất vài giây.

"Kaveh, em có chuyện muốn nói.." - Marin trông có vẻ tiều tụy, mặc bộ đồ ngủ rộng càng khiến cô trông gầy hơn.

"Tôi..." - Kaveh không biết ứng xử làm sao, dù gì cả hai cũng từng có quan hệ 'thân thiết'. Giờ cô ấy muốn nói chuyện, không phải là muốn giải thích về những việc trước chứ?

"Anh có đồng ý không?" - Đối mặt với vẻ khẩn cầu như vậy, làm sao Kaveh có thể khước từ được? - "Được... Cô nhanh lên, tôi còn phải ngủ."

"Cảm ơn anh rất nhiều." - Marin đi lại gần chiếc tràng kỷ, cô ngồi xuống. - "Em xin lỗi vì khi đó đã bỏ anh lại một mình.."

Tim anh hẫng một nhịp, ơn trời, cô ấy đúng là đang nói tới chuyện ấy.

"Tới tận bây giờ mới nói rõ ràng trước mặt anh, em biết là đã quá trễ rồi. Nhưng mà, em mong anh hiểu và tha thứ cho em... Thật sự em không phải người muốn rời xa anh. Nếu không phải gia đình em- "

"Không sao." - Kaveh ngắt lời -"Cô không làm gì sai cả.." - Mặc dù lúc đó tôi thật sự rất đau lòng, tôi không hề oán trách. Chỉ là những chuỗi ngày ấy tôi đã cảm thấy cô đơn cùng cực, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề của riêng tôi. - "Cô không phải tự dằn vặt bản thân làm gì.."

"Em.. Em cảm ơn." - Xúc động lan tràn, cô nhanh chóng đưa tay lau lấy giọt lệ chưa kịp trào ra khỏi khóe mắt. -"Thật sự em yêu anh nhiều lắm, nhưng mà gia đình ngăn cấm em.. Em không thể phản kháng họ vì chữ 'Hiếu'. Anh hiểu mà?"

"Ừm..." - Kaveh tự ngẫm, người ta là bị gia đình ngăn cấm, người ta có nỗi khổ riêng của mình. Còn anh, đau buồn vô cớ, sau đó lại còn có suy nghĩ oán trách người ta..? Tệ bạc. - "Xin lỗi vì đã không dành cho cô những điều tốt nhất... Marin?

"Hức... Em mong anh đừng nói thế.. Ư.. Hức.. Em thật sự sẽ tội lỗi lắm.."

"C- cô... " - Đối mặt với đôi mắt ướt đẫm nước kia, Kaveh không biết nên ứng xử làm sao. Việc Marin khóc làm anh khó xử, ít nhất là trước giờ Marin chưa từng như vậy, nên hiện tại, anh chẳng nghĩ ra gì để nói cả.

"Đừng... Tôi sẽ không xin lỗi nữa, Marin.. Đừng khóc.." - Kaveh rời bước khỏi giường, lại gần chiếc tràng kỷ.

"Em.. Hỏi anh một câu được không?" - Cô ngước lên, khóe mi lấp lánh những giọt tinh thể. 

KaveTham - GI - Khi sư tử và đại bàng ở chungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ