Hối hận liệu có kịp? [4]

478 29 7
                                    

Lý Hoành Nghị về đến nhà quản gia liền bước ra mở cổng tiếp đón thì bắt gặp Lưu Học Nghĩa về chung với cậu .
Quản gia : Chào cậu Lưu thiếu gia
Lưu Học Nghĩa cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi lại . Anh đi theo Lý Hoành Nghị vào trong nhà , vừa bước vào cửa cảnh tượng nóng mắt ập ngay vô mặt . Dương Tư ăn mặc hở hang ngồi trên đùi Ngao Thuỵ Bằng bắt đầu làm nũng với anh ta
Dương Tư : Ngao Tổng a~ em thích chiếc đồng hồ kim cương " Delicate " được không hả~?
Ngao Thuỵ Bằng : Em thích thì tôi chiều .
Đang ân ân ái ái tự nhiên thấy Lý Hoành Nghị và Lưu Học Nghĩa đi vào nên Dương Tư lập tức xuống khỏi người Ngao Thuỵ Bằng và ngồi sang cạnh anh ta , Lưu Học Nghĩa trợn tròn mắt nhìn hai người . Ngược lại với biểu tình của Lưu Học Nghĩa , Lý Hoành Nghị lại không biểu cảm gì vì đây cũng là chuyện cậu nhìn thấy thường ngày .
Ngao Thuỵ Bằng : Phu nhân về rồi sao ? Hôm nay thật đáng tiếc tôi không đến tham dự tang lễ của cha mẹ em được vì bận cuộc họp ở công ty
Lưu Học Nghĩa : 1 cuộc họp nhỏ nhoi cũng không bằng việc san sẻ nỗi đau cùng vợ cậu sao
Ngao Thuỵ Bằng : Um...đúng vậy đó !
Ngao Thuỵ Bằng nhếch mép cười , Dương Tư bên cạnh cũng cố tình che miệng cười đểu .
Lưu Học Nghĩa : ? Ý gì đây ?
Lý Hoành Nghị thấy tình hình bắt đầu không ổn mùi thuốc súng bắt đầu xuất hiện . Ngao Thuỵ Bằng và Lưu Học Nghĩa như lườm nhau muốn rơi cả mắt
Lý Hoành Nghị : Ca ca , khuya rồi anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi . Hôm nay vất vả cho anh rồi .
Ngao Thuỵ Bằng cất lại ánh mắt , dù sao anh ta trước đây cũng là người anh trai luôn bảo vệ đứa em như mình .
Lưu Học Nghĩa : Nhưng mà...
Lý Hoành Nghị : Anh cứ về đi .
Lưu Học Nghĩa quay lại lườm Ngao Thuỵ Bằng rồi quay đầu ra ngoài lái xe về . Tâm trạng vốn đã không ổn + với việc mệt mỏi nên Lý Hoành Nghị trực tiếp lên phòng không quan tâm chuyện bên dưới nữa .

Nằm trên giường , Lý Hoành Nghị nhắm mắt lại dần chìm vào giấc ngủ . Cậu mơ mình lạc vào một khu rừng lớn hình như đang giữa xuân thì phải thì gặp một đứa bé trai nhỏ nhắn tầm 4-5t ngồi trên gốc cây hoa anh đào trên người mặc đồ như Hán Phục , nước da trắng muốt khuôn mặt hồng hào . Đôi mắt phượng to tròn cùng chiếc môi nhỏ xíu túm tím cười . " Ê mà khoan , sao đứa bé này lại giống mình vậy trời ??"
Đột nhiên đứa bé nhảy xuống khỏi cây hoa anh đào đó rồi tiến lại gần và gọi cậu : " Cha ơi , cha không đi chơi với Tiểu Kiệt sao ?"
Lý Hoành Nghị sốc đến giật mình , mình có con khi nào vậy trời
Lý Hoành Nghị : Gì ? Cha á
Đứa bé mở to đôi mắt phượng nhìn Lý Hoành Nghị . " Cha ơi , cha đã bỏ con 3 kiếp rồi , lần này cha nhất định không được bỏ con nữa , Tiểu Kiệt muốn ở bên cha thôi "
Đứa bé oà khóc chạy lại ôm chân Lý Hoành Nghị không buông . " Oa oa cha không được bỏ con "
Lý Hoành Nghị : Em nhỏ à , hình như em nhận sai người rồi . Anh mới có 25 tuổi lấy đâu ra đứa con lớn như em
Đứa bé vẫn ôm chân cậu khóc lóc tiếp . " Huhu cha lại muốn bỏ Tiểu Kiệt rồi "
Lý Hoành Nghị bất lực rồi , làm sao để đứa nhỏ nín đây .
Lý Hoành Nghị : Có gì từ từ nói đừng khóc nữa
Cậu ngồi xổm xuống đỡ lấy vai đứa bé lau nước mắt cho nó . " Cha ơi con đã tìm cha 3 kiếp rồi , lần nào cũng vậy con chưa nhìn được ánh mặt trời , chưa nhìn được khuôn mặt cha mà đã c.h.ế.t , lần này con không muốn vậy nữa . Con nhất định phải đến cõi đời này để gặp được cha "
Lý Hoành Nghị vẫn đang loag tình hình hiện tại . " Vậy đứa bé này là con mình ? "
Cơn đau đầu ập tới
" Cha ! Cha có sao không ? "
Chuyện gì xảy ra vậy mọi thứ...mọi thứ đang tan biến hết . Đứa bé cũng dần biến mất trước khi tan biến hoàn toàn nó còn nói : " Cha người nhất định phải chờ con , chờ con đến thế giới này gặp người , bảo vệ người "

[ Bằng Nghị ]  ( Đoản Văn ) Đông qua , xuân đến , hạ về , thu lại tàn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ