Chương 15

39 3 3
                                    

Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Trần Hạc Chinh đến Đại học Đồng Án, vì anh mơ thấy một giấc mơ.

Mơ thấy một sự cố nhỏ xảy ra khi anh ở cùng với Ôn Lý.

Khi đó họ vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, đang trong mối quan hệ yêu đương, lúc đó hai người đã cãi nhau kịch liệt, lý do cãi nhau từ lâu đã không còn nhớ, Trần Hạc Chinh chỉ nhớ rằng mình đã rất tức giận, nhốt mình trong ký túc xá, điên cuồng làm những bài toán cao cấp, không ra khỏi cửa, không để ý đến người khác.

Các cuộc gọi không bắt máy, trên WeChat tin nhắn cũng không trả lời.

Khi điện thoại reo lần thứ mười bảy và tên của Ôn Lý lại xuất hiện trên màn hình, Trần Hạc Chinh cầm điện thoại lên đập nó vào tường, cùng với một tiếng "xoảng", điện thoại vỡ tan thành từng mảnh.

Ba người bạn cùng phòng ngủ cũng không dám hỏi nhiều, cũng không dám khuyên can, đều ngồi vào vị trí của mình, cố gắng không phát ra tiếng động, sợ làm phiền vị lão phật gia này.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Không biết đã qua bao lâu, sắc trời tối sầm lại, gió nổi lên, tựa hồ sắp mưa to.

Bạn cùng phòng đi đóng cửa sổ, nhân tiện liếc nhìn xuống dưới lầu giật mình.

"A Chinh," bạn cùng phòng thận trọng nói, "Anh, đến xem người dưới lầu có phải là..."

Anh chưa kịp nói xong, Trần Hạc Chinh đã bước nhanh tới.

Lúc đứng dậy anh di chuyển có chút nhanh nên anh làm đổ chiếc ghế xuống, lưng ghế đập xuống đất tạo nên tiếng động lớn.

Cửa sổ ký túc xá của Trần Hạc Chinh hướng ra vỉa hè bên ngoài tòa nhà ký túc xá, khi tan học, người qua lại trên vỉa hè, chỉ có một bóng người mảnh khảnh là tĩnh lặng.

Cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ đang chờ đợi ai đó, cũng không biết mình đứng ở nơi đó bao lâu, đợi bao lâu. Vẻ ngoài mỏng manh và nhỏ bé gây khó chịu không thể giải thích được.

*

Trời sắp mưa, nhiệt độ hơi thấp, gió thổi qua áo sơ mi và váy của Ôn Lý, mát mẻ dễ chịu.

Cô từ phòng tập khiêu vũ của trường vội vã chạy đến, may mắn thay, Học viện khiêu vũ cách Đại học Đồng Án không xa. Cầm trong tay túi đóng gói, tay cầm bị xoắn thành một sợi mảnh, khiến ngón tay cô có chút không thoải mái. Ôn Lý cúi đầu đi lấy túi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân, vội vàng hai ba bước liền vượt qua đám người náo nhiệt.

Ôn Lý sững sờ nhìn lên, dưới ánh sáng và bóng râm của bóng cây, cô nhìn thấy Trần Hạc Chinh đang đứng trước mặt cô, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt không mấy ưa nhìn, như thể là giận ai đó.

Anh mặc một chiếc áo phông đen, quần và giày thể thao, ăn mặc rất bình thường, khiến dáng người cao gầy của anh có vẻ cao ráo, đồng thời trên người anh cũng có một cảm giác sạch sẽ, nổi loạn và cố chấp hiếm có.

[EDIT] - ĐỐT CHÁYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ