Chương 29: Hắn tự xử lý sao?

5.5K 77 1
                                    

Chu Cảnh Thâm ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hàn Sắt Sắt: "Lại đây! Ăn cơm!"

Hàn Sắt Sắt đã sớm ngửi thấy mùi hương thơm lừng trên bàn. Giăm bông, salad, nước trái cây, một quả trứng ốp la, tuy rằng đơn giản nhưng màu sắc hương vị đều đủ, vừa dinh dưỡng vừa khỏe mạnh.

Hàn Sắt Sắt từ tối qua tới giờ vẫn chưa ăn gì, còn tiêu hao lượng lớn sức lực, nhìn mỹ vị trên bàn lập tức sinh ra cảm giác thèm ăn.

Cô "dạ" một tiếng với Chu Cảnh Thâm rồi nhanh chóng đi đến trước bàn, vững vàng ngồi xuống. Cơn đói khiến cô nhanh chóng cầm dao nữa cắt một miếng giăm bông, cuộn vào miếng trứng cho vào miệng.

"Oa! Ăn ngon lắm!" Hàn Sắt Sắt hai mắt sáng lên. Cô ngẩng đầu, phồng má, và giơ ngón tay cái lên với Chu Cảnh Thâm.

"Chú, cái chân giò hun khói này mềm vừa đủ, trứng lòng đào vừa vào trong miệng đã chảy ra, ngon lắm ạ!" Hàn Sắt Sắt ăn xong, không quên đánh giá năm sao khen ngợi hắn.

Bình thường được rất nhiều người khen ngợi, Chu Cảnh Thâm cũng không quá nhiều cảm xúc, nhưng khi Hàn Sắt Sắt dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, cư nhiên lại có thể khiến hắn vui vẻ như vậy.

Chu Cảnh Thâm ngồi thẳng, khóe miệng cong lên tiếp tục gõ bàn phím, nhẹ giọng nói "Em dễ nuôi thật đấy!"

Hàn Sắt Sắt cũng cảm thấy vậy, cô đặc biệt dễ nuôi. Nhưng cũng bởi vì dễ nuôi, nên cô cũng không có cá tính độc đáo cũng không hấp dẫn của người khác.

Trước khi cùng Chu Cảnh Thâm phát sinh chuyện này, cô luôn cố gắng xuất hiện trước mặt Chu Dĩ Trạch, muốn gây ấn tượng với hắn.

Nếu chuyện ngoài ý muốn này là phát sinh cùng người khác, cô còn có thể coi nó là tình một đêm, đem nó quên đi.

Nhưng là bây giờ đã khác xưa, cô cảm thấy mình nên cứ như vậy mà yên lặng biến mất.

Nhưng người này cố tình lại là baba của Chu Dĩ Trạch.

Như vậy, không phải cô thấy Chu Dĩ Trạch liền sẽ nhớ đến baba của hắn sao, điều này thật phiền toái?

Mà cô cũng không thể rời khỏi Chu Dĩ Trạch mà không nói lời từ biệt, dù sao tuy rằng hai năm này hai người không phải người yêu, nhưng cũng là bạn tốt, ở cạnh nhau cũng khá tốt.

Ngay lúc Hàn Sắt Sắt đang mơ màng suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn lại, cái điện thoại màu hồng phấn nhỏ bé đang đặt trên góc bàn, bị một cục sạc dự phòng màu đen đè lên.

Ngay cả sạc cũng phải đặt trên điện thoại của cô sao?

Hàn Sắt Sắt mím môi, đem sạc dự phòng bên trên đNy ra, cầm lấy điện thoại nhỏ của mình. Vừa mới mở ra còn chưa kịp nhìn, bên hông đã bị Chu Cảnh Thâm nắm lấy, cả người cả điện thoại rơi vào trong ngực hắn.

Hắn ôm lấy eo nhỏ, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô, không chút để tâm hỏi

"Lại là Chu Dĩ Trạch sao?"

Cơ thể Hàn Sắt Sắt run lên, vì cái gì cô lại có cảm giác giống như bị chính cung tra hỏi vậy?

Không ngoa khi nói di động của cô gần như dành cho Chu Dĩ Trạch, bởi vì ngoại trừ người nhà, người có liên quan nhiều nhất chính là hắn.

Trong thời gian cô không xem điện thoại, không ngờ Chu Dĩ Trạch lại gửi nhiều tin nhắn đến vậy.

Hắn hỏi cô đi chơi ở bãi biển nào, không thấy cô trả lời lại gửi tiếp một tin nhắn khác nói rằng hắn đã đặt vé máy bay trở về, kết quả lại nhận được thông báo chuyến bay kia tạm thời bị hủy. Hắn phải ở sân bay cả một buổi tối, có thể ngày mai mới về đế đô.

Nhưng tất cả tin nhắn đều giống như mò kim đáy bể, không được Hàn Sắt Sắt trả lời. Chu Dĩ Trạch nghĩ ngợi thế nào, lại hỏi Hàn Sắt Sắt có thời gian đến đón hắn hay không? Sau đó lại gửi một tin nhắn hỏi về chú mèo Miêu Miêu ở nhà.

Hàn Sắt Sắt vừa muốn trả lời lại rằng Miêu Miêu rất ngoan, điện thoại đã bị Chu Cảnh Thâm tịch thu. Hắn rất nhanh đã gõ ra một hàng chữ "Miêu Miêu tốt lắm, đã triệt sản rồi!" liền ấn gửi đi.

Hàn Sắt Sắt ngây người một lúc mới hiểu được đã triệt sản là có ý nghĩa gì.

Cô quay đầu nhìn Chu Cảnh Thâm, vẻ mặt khó tin hỏi "Chuyện khi nào vậy?"

Chu Cảnh Thâm đánh nhẹ lên chóp mũi cô "Lúc mà em ngủ như con heo nhỏ!"

Hàn Sắt Sắt vẻ mặt hoảng sợ "Chú tự xử lý sao?"
Chu Cảnh Thâm nghẹn họng nhìn cô, hắn giống loại người sẽ tự động thủ làm cái chuyện này sao?

Hắn giơ tay, làm một động tác bóp cò súng trên trán cô, tay còn lại đặt trên bộ ngực đang ngẩng cao kia, vừa xoa vừa nói: "Sao có thể. Tất nhiên là người kia đưa súng vậy kia đến bệnh viện phẫu thuật rồi! Em ấy à, đúng là ngực to mà không có não!"

Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật NgonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ