32.

320 42 2
                                    



Vốn Linh không biết trong nhà xảy ra chuyện gì cho đến một ngày cả gia đình chị Hà đến nhà trọ của chị, ba mẹ của cô cũng có mặt, hai bên gia đình căng thẳng đến độ người không liên quan như Linh còn thấy sờ sợ. Cô đặt mấy ly nước lọc xuống bàn mời hai bên gia đình uống, nghe loáng thoáng trong lời nói của họ... anh chị hình như sắp sửa ly hôn.

Nhìn lên gương mặt u buồn của chị Hà, cô thấy chị ấy cũng đang nhìn mình, sự dịu dàng trong đôi mắt của chị ấy làm cho cô tan ra một chút, đỡ lo sợ hơn, cô biết chị ấy quyết định gì đều không phải vội vội vàng vàng, chị ấy là người suy nghĩ chính chắn hơn bất cứ ai.

"Hai đứa có thể hàn gắn lại, tôi thấy..."

"Đúng rồi..."

Chẳng ai ở trực tiếp trong chăn nên chẳng biết trong chăn có rận, chẳng ai là Hà nên không biết vì sao nàng lại ra quyết định như thế này. Nếu không phải vì mệt mỏi nàng cũng không muốn ly hôn, nàng vẫn có thể giả vờ rằng mình cũng có chồng, giả vờ gia đình vẫn yên ổn. Nhưng... nàng không thể nào diễn trò nữa rồi, từ ngày nàng biết nàng yêu Linh mọi thứ đều không thể nào như xưa được nữa. Nàng không diễn một màn gia đình hạnh phúc trước mặt Linh được.

"Mẹ ơi, con không muốn tiếp tục nữa..."

Mẹ Hà quát lên một tiếng: "Im đi!"

Quân hơi cười, hắn níu lấy tay mẹ vợ của mình mà tỉ tê: "Con không biết vì sao em ấy thay đổi đến vậy..."

"Anh nói dối, anh mà đặt điều cho em nữa em sẽ nói thật."

Hai bên gia đình mãi mà vẫn chưa đi đến được tiếng nói chung, mẹ Hà rất tức giận nên bảo Hà cùng về nhà với mình. Linh vội vã chạy lại chỗ xe máy của chị đang dựng, bảo với chị rằng: "Để em chở chị đi."

Nếu anh hai cô có giận cô vì nuôi ong tay áo cô cũng mặc, cô muốn chở chị đi, muốn được bảo vệ chị dù trong một khoảnh khắc nho nhỏ. Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của chị, nét mặt tiều tụy mệt mỏi kia, cô càng thương hơn. Nhìn chị ấy như vậy càng thấy thương phận đàn bà phụ nữ chẳng có tiếng nói trong gia đình, nhà Linh tuy không khá giả bằng nhà chị thật, nhưng ít ra trong nhà cô rất hòa thuận, không bao giờ đến mức như nhà chị...

"Chừng nào về gọi em đón về..."

"Cám ơn em."

Trên đường lúc này không quá đông đúc, xe cộ thưa thớt, vậy nên Linh có thể thả lỏng sự tập trung của mình mà suy nghĩ về chuyện của chị và anh. Cô không hỏi cũng không tò mò, cô tin chị tự biết làm gì. Một chút gì đó trong cô nói rằng cô muốn anh và chị chia tay nhau, giải thoát cho chị trong chuỗi ngày không hạnh phúc, một chút gì đó ích kỉ trong cô lại không muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với chị, cô muốn ở bên chị như bây giờ... Trong lòng Linh rất mâu thuẫn, cô cũng không biết giải thích làm sao.

"Linh..."

Tiếng kêu nho nhỏ của chị làm cô giật mình bừng tỉnh: "Dạ...?"

Cô giáo ở nhà tôi ! [cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ