Nhà Oki sống trong một làng ven biển, cha mẹ cậu ta làm nghề nuôi cấy ngọc trai. Hồi học cấp hai, ngày nào Oki cũng đạp xe năm cây số đi học, đến giờ thì phàn nàn tập nhu đạo cực quá nên đổi sang đi xe buýt. Tôi từng đến nhà Oki vài lần với mấy người bạn. Biển ở ngay trước nhà, trên mặt nước nổi dập dềnh một cái bè nuôi ngọc trai to khoảng bằng một cái sân tennis. Chúng tôi được phép bơi ở đó. Đầu kia của chiếc bè cách bờ biển đến hơn năm mươi mét, hoàn toàn không thể thấy đáy biển. Chúng tôi chạy lấy đà trên mặt bè, rồi nhảy ùm xuống nước, hết lượt này tới lượt khác.
Bất kể có nhảy bao nhiêu lần, bất kể là lặn sâu thế nào, cũng đều cảm thấy biển rộng vô cùng, sâu đến đáng sợ. Đói bụng, cả lũ kéo nhau tới cửa hàng hợp tác xã ngư nghiệp mua bánh mì và sữa, đem về bè ngồi ăn. Ăn xong lại bơi. Dưới bè có rất nhiều cá nhỏ bơi lội. Chúng tôi thường gỡ những con trai dính trên thành bè, dùng đá đập vỡ vỏ và lấy thịt trai ra làm mồi câu. Kết quả là lũ cá nóc và cá vược không sợ chết cắn câu liên tiếp và trở thành bữa tối của chúng tôi.
Những gia đình làm nghề nuôi cấy ngọc trai này, nhà nào cũng đều có vài cái thuyền lớn nhỏ. Thường là bốn năm cái gì đó, trong số ấy luôn có một cái dùng để đi chơi. Oki bảo, người nuôi cấy ngọc trai bận nhất là lúc phải cấy nhân vào bên trong con trai, khoảng từ tháng Tư đến tháng Sáu, xogn rồi thì tương đối nhàn. Vì thế, con thuyền ngoài kia có thể thoải mái sử dụng vài giờ mà chẳng ngại ngần gì, thậm chí người trong nhà còn không buồn để ý xem có thiếu mất một chiếc thuyền hay không.
Trong cái vịnh cách nhà Oki khoảng một cây số có một hòn đảo nhỏ tên là Yumejima. Mười năm trước, một công ty tàu thùy địa phương tới đảo đầu tư, lên kế hoạch xây dựng một khu nghỉ mát tổng hợp bao gồm bãi tắm, khu vui chơi và khách sạn. Không ngờ, ngân hàng cho công ty kia vay tiền gặp phải khó khăn, giữa chừng rút vốn. Không được ngân hàng hỗ trợ, công ty tàu thủy kia đành đóng băng dự án đó lại một thời gian. Không lâu sau, chính công ty cũng phá sản và dự án cứ mắc kẹt mãi.
"Họ xây gần như xong hết mọi thứ rồi," Oki nói, miệng nhồm nhoàm đầy khoai tây chiên. "Từ nhà tớ trông thấy được vòng đu quay và tàu lượn siêu tốc đấy."
"Sao công ty khác không tiếp quản dự án đó nhỉ!" Tôi vừa uống cà phê vừa đoán xem khi nào thì Oki mới đi vào vấn đề chính. "Dễ gì mà làm được đến mức ấy đâu."
"Nếu mở cửa kinh doanh, mỗi năm chắc phải lỗ hàng triệu Yên ấy." Oki nói cứ như thật.
Tôi bắt đầu nghĩ về các công trình để mặc cho gió táp mưa vùi trên đảo. Hồi học tiểu học, năm nào cũng có cuộc thi vẽ tranh về Yumejima. Tập trung một lũ trẻ con lại vẽ ra hình ảnh tưởng tượng của chúng về hòn đảo, một hội đồng gồm thị trưởng và ban giám đốc công ty tàu thủy sẽ quyết định chọn ra giải vàng và giải bạc, phát cho người được giải các phần thưởng kiểu như xe đạp hay máy tính. Bọn chúng tôi đã vẽ các bức tranh về một hòn đảo đô thị trong tương lai gửi tới dự thi.
"Có điều là, vẫn có cách để sử dụng chúng đấy," Oki vừa cắn miếng Big Mac to đùng vừa nói.
"Đặc biệt là mấy cái khách sạn."
Tôi không kìm được vểnh tai lên lắng nghe. Oki gật đầu đầy ẩn ý.
"Dạo gần đây, khách sạn trên đảo thành tổ yêu đương của đám thanh niên có thuyền trong vùng. Tức là, tối thứ Sáu, thứ Bảy lén lút lên đảo, làm chuyện ấy trên giường khách sạn với các cô gái."
"Chắc không đấy?" tôi bắt đầu hứng thú.
"Có lần tớ đi câu cá với bọn trong đội nhu đạo, vào khách sạn xem thử, kết quả phòng nào cũng đầy bao cao su dùng rồi."
"Ừm," tôi ậm ừ, nhấp chút cà phê đã nguội.
"Vậy nên cậu có thể đưa Lisa tới đảo và làm một phát."
"Trong cái phòng đầy bao cao su dùng rồi?"
"Hưng phấn chưa?"
Vấn đề là, cả khách sạn trông vừa sạch sẽ vừa sang trọng mà Lisa còn không chấp nhận, liệu em có thấy một hòn đảo hẻo lánh hấp dẫn không? Đưa em tới đó, từ chối là một chuyện, có khi còn ngất xỉu không chừng. Chẳng lẽ nhân lúc Lisa ngất mà "làm một phát"?
"Tùy tiện lên đảo cũng được à? Lại còn vào trong khách sạn nữa?"
"Đại thể là tài sản tư đấy, nhưng không ai quản lý cả."
"Gặp phải đám thanh niên trong làng ở khách sạn thì phiền lắm."
"Yên tâm. Đa phần họ chỉ tới đó vào cuối tuần thôi. Cậu đi thứ Ba thứ Tư ấy."
"Cậu đưa bọn tớ tới đó chứ?"
"Được thôi. Chỉ cần trả tiền xăng là xong."
"Từ giờ gọi cậu là Ryunosuke lái đò cho rồi."
"Thỏa thuận xong, cậu háo sắc ạ."
"Này này, tớ có háo sắc đâu." Vừa nói, trong đầu tôi bắt đầu nghĩ ra cớ để dẫn Lisa lên đảo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chaelisa] Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới
DiversosTrong một thị trấn nhỏ ở miền nam Nhật Bản, Park Chaeyoung và Lalisa Manoban, bạn cùng lớp từ khi học cấp hai, trở thành học sinh trung học. Trong thời gian này, họ bắt đầu hẹn hò. Sau chuyến đi của hai người đến một hòn đảo bỏ hoang, Lisa phát hiện...