Giờ cơm tối ở bệnh viện bắt đầu sau sáu giờ, ngoài người thân trong gia đình ra, những khách đến thăm còn lại đều phải ra về. Trước sáu giờ một chút, những chiếc xe đẩy chở đồ ăn xếp thành hàng ngoài hành lang của nhà điều trị. Bệnh nhân tự lấy suất ăn của mình rồi đem về ăn trong phòng. Vài người trong số họ sẽ dừng lại để đổ đầy trà từ chiếc siêu lớn đặt ở buồng đợi vào tách và bình giữ nhiệt. Lisa sẽ nhân cơ hội lộn xộn ấy mà trốn ra khỏi bệnh viện.Sau khi đến thăm như thường lệ, tôi sang bên đường đợi trên tầng hai của tiệm cà phê. Một lúc sau, Lisa trà trộn vào trong đám khách khứa đang ra về và rời khỏi sảnh chính. Em khoác áo len ra ngoài bộ pyjama và đội chiếc mũ len yêu thích giống như mọi khi. Tôi rời quán cà phê và đón đường một chiếc taxi. Đúng lúc đó thì em đi tới. Bước vào xe, tôi thông báo đích đến cho người tài xế đang tỏ ra khá nghi hoặc.
"Có vấn đề gì không?"
"Mình giả vờ đi gọi điện thoại, rồi cứ thế đi luôn."
"Trong người thế nào?"
"Không phải lúc sung sức nhất, nhưng không sao."
Tôi đã giấu sẵn hành lý đem theo trong tủ giữ đồ ở sân ga. Một túi đồ lớn, hai cía túi nhỏ hơn để đem vào khoang hành khách và một cái túi giấy có tất cả số quần áo cần thiết của Lisa mà tôi đã chuẩn bị. Một ngăn tủ không đủ đựng hết nên tôi san thành hai ngăn. Tôi lôi tất cả ra, hẳn là một đống hành lý kha khá.
"Lisa phải thay bộ đồ đó đi đã," tôi nói, nhìn em trong bộ đồ pyjama. "Có đủ quần áo cho Lisa thay ở trong này."
"Tất cả là do Chaeyoung chuẩn bị à?"
"Mình lấy trộm áo sơ mi và áo phông từ phòng của Lisa. Nhưng quần jean và áo khoác thì là của mình. Có thể hơi rộng một chút so với Lisa."
Sau vài phút thay đồ, Lisa quay trở ra từ nhà vệ sinh.
"Không đến nỗi nào," tôi nói.
"Cái này có mùi của cậu," Lisa nói khi đưa tay áo khoác lên mũi.
"Có lẽ sẽ hơi lạnh một chút, nhưng chỉ tới khi lên tàu thôi. Ở Úc giờ đang vào hè."
Tôi đã mua sẵn vé cho hai đứa. Qua khỏi cửa soát vé và đứng trên sân ga rồi mà tôi vẫn không khỏi bồn chồn. Tôi có cảm giác như cha mẹ của Lisa sắp sửa chạy xộc vào sân ga. Khi rốt cuộc cũng lên tàu và tìm được chỗ ngồi, tôi mới nghĩ mình vừa làm được một việc lớn.
"Cứ như đang mơ ấy."
"Đâu phải mơ."
Tôi lấy từ trong hộp ra chiếc bánh ngọt tôi tranh thủ mua lúc chờ Lisa. Chiếc bánh hơi nhỏ, nhưng được trang trí rất công phu.
"Cho mình à?"
"Mình mang cả nến nữa đây. Người ta bảo một cây nến to tương đương với mười tuổi."
Tôi đặt bánh lên đùi Lisa và cắm cây nến to vào chính giữa. Tôi cắm bảy cây nến nhỏ thành một vòng tròn xung quanh.
"Giờ thì cái bánh toàn lỗ mất rồi," tôi nói.
Lisa mỉm cười không nói gì. Tôi châm lửa bằng chiếc bật lửa dùng một lần. Mùi nến khiến các hành khách khác quay lại nhìn chúng tôi đầy cảnh giác.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chaelisa] Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới
LosoweTrong một thị trấn nhỏ ở miền nam Nhật Bản, Park Chaeyoung và Lalisa Manoban, bạn cùng lớp từ khi học cấp hai, trở thành học sinh trung học. Trong thời gian này, họ bắt đầu hẹn hò. Sau chuyến đi của hai người đến một hòn đảo bỏ hoang, Lisa phát hiện...