Chương 3_Phần 7

6 1 0
                                    


Đã quá nửa đêm khi cha mẹ Lisa và cha tôi đếnđược bệnh viện. Mẹ Lisa liếc nhìn tôi rồi quay điòa khóc. Ôm vợ trong tay, cha Lisa khẽ gật đầuvới tôi qua vai bà. Hai người họ nói chuyện vớibác sĩ ở hành lang rồi vào phòng bệnh. Cha ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc ghếbăng, ông đặt tay lên vai tôi, chẳng nói gì.

Thời gian nặng nề trôi đi. Rồi cha mang cho tôi cà phê đựng trong chiếc cốc giấy.

"Nóng đấy," ông nói.

Nhưng tôi không thấy nóng. Tôi cẩn thận cầm cốc cà phê và đợi nó nguội đi. Nếu không làm thế, tôi sẽ bị bỏng lưỡi vì không cảm thấy nóng.

Sau nửa tiếng, cha mẹ Lisa ra khỏi phòng. Mẹ Lisa vừa lấy khăn mùi soa bưng mắt vừa quay sang tôi nói trong nước mắt, "Cháu vào gặp nó đi."

Tôi khoác áo vô trùng, đội mũ và đeo khẩu trang theo yêu cầu của bác sĩ. Lisa được đưa vào khu cách ly. Kim truyền cắm trên cánh tay và em đang phải thở ôxy. Khi tôi cầm lấy bàn tay bên kia, em khẽ mở mắt. Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

"Đến lúc phải chia tay rồi," em nói. "Nhưng đừng buồn nhé Chaeyoung."

Tôi yếu ớt gật đầu.

"Ngoại trừ việc cơ thể mình không còn ở đây nữa, chẳng có gì đáng để buồn cả." Dừng một lúc, em nói tiếp, "Mình có cảm giác thiên đường thực sự tồn tại. Và thiên đường ấy chính là ở đây."

"Mình sẽ đến với Lisa," tôi chỉ nói được vậy sau một hồi lâu.

"Mình sẽ đợi." Lisa gắng gượng nở một nụ cười.

"Nhưng đừng đến quá sớm. Ngay cả khi không còn ở đây, mình vẫn sẽ luôn ở bên cậu."

"Mình biết."

"Nhớ tìm ra mình nhé."

Hơi thở mỗi lúc một cực nhọc. Sau một lát lấy hơi, Lisa nói, "Tốt rồi. Bởi vì mình biết mình sẽ đi đâu."

"Lisa sẽ không đi đâu cả."

"Ừ, đúng vậy." Em nhắm mắt lại như một cái gật đầu. "Ý mình là mình hiểu điều đó."

Lisa đang rời xa tôi. Cả giọng nói, nét mặt và bàn tay tôi đang nắm lúc này...

"Còn nhớ ngày hè ấy không?" Giọng em nghe như đốm lửa tàn vừa lóe lên vì một ngọn gió. "Lênh đênh trên biển trong chiếc thuyền nhỏ ấy..."

"Nhớ chứ..."

Lisa đang nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa. Lisa sắp ra đi, tôi nghĩ. Em ra đi và chỉ để lại những kỷ niệm tựa như mảnh kính vỡ sắc nhọn.

Đầu tôi tràn ngập hình ảnh về mặt biển xanh của mùa hè ấy. Mọi thứ đều ở trong đó. Chẳng thiếu điều gì. Tôi lưu giữ tất thảy. Nhưng nếu cố chạm vào những kỷ niệm đó, tay tôi sẽ tứa máu. Tôi ước mình mãi lênh đênh ở đó, và cùng với Lisa biến thành những tia sáng lấp lánh trên mặt nước.

[Chaelisa] Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế GiớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ