2

248 22 1
                                    

May cho cậu là Yoshi từng học ở trường đại học ChungAng và cũng hay đến quán này để chạy deadline cho dễ tập trung. Quán dù có đông khách nhưng ai cũng tuân thủ quy tắc "đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên", cũng vì quán nằm gần trường đại học nên khá yên tĩnh, mà anh lại là khách quen của quán suốt mấy năm liền, thế nên anh biết rõ lịch làm việc của Jeongwoo. Sau khi nắm được giờ giấc đi làm và đi về của bồ cũ là cậu hớn hở ra mặt, liền ríu rít cảm ơn anh Yoshi rồi hứa khi nào tán đổ người ấy thì sẽ khao anh một bữa thật hoành tráng và bùng nổ.

Vì vốn quán cà phê này mọc lên để phục vụ các sinh viên đến chạy deadline nên việc khách ngồi lại quán hàng giờ không phải là vấn đề gây khó chịu cho nhân viên, nhưng Haruto là ngoại lệ. Đừng hiểu lầm, không phải tất cả đều thấy không thoải mái với sự xuất hiện của cậu mà chỉ duy nhất có mình Jeongwoo thấy thế. Tất nhiên, chẳng phải em ghét bỏ, có ác cảm với cậu hay đại loại vậy mà việc cậu cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến em có chút sợ. Jeongwoo biết Haruto không có ý đồ đồi bại gì với mình, người nhìn em không phải ít bởi hầu hết những vị khách đang ngồi ở đây đều là fan của em, họ đến đây vì em, vì muốn được ngắm nhìn em, nhưng Haruto đâu có giống họ đâu và chính sự khác biệt ấy khiến em cảm giác như có điều gì đó mà bản thân không mong muốn sắp hoặc có lẽ là đang xảy ra.

"Dự báo chiều và tối nay Seoul có mưa rào và giông. Cảnh báo sấm chớp và gió giật mạnh. Khuyến cáo người dân không nên ra đường hoặc nếu có việc cần thiết thì hãy mang theo ô hoặc áo mưa."

Đó là những gì Jeongwoo nghe được qua chiếc đài phát thanh toạ lạc trên đỉnh đồi gần quán. Những đám mây trắng đang chơi trò đuổi bắt trên nên trời trong xanh thoắt cái đã buồn thiu. Từng khối mây như bị đổ một lớp sơn màu xám khiến chúng trở nên nặng nề, chúng bám víu lấy nhau mà đi, chậm dần rồi lại chậm dần. Chưa đầy mười phút sau, những hạt mưa đã nối đuôi nhau rơi xuống, tiếng "lộp bộp" trên mái hiên tạo lên thứ âm thanh mà Jeongwoo chẳng biết nên nói nó vui hay buồn. Đối với những người làm nghệ thuật mà nói thì mưa cũng là một nguồn cảm hứng, nó có thể trở thành một khung cảnh lãng mạn trong bộ phim nào đấy như kiểu một cặp đôi cùng nhau đội mưa về hoặc đi cùng nhau dưới một chiếc ô chẳng hạn. Nó cũng có thể là khúc nhạc trầm kể về mối tình dang dở, hay thậm chí là một bức phông nền nhuốm màu của sự chia ly trong một bức tranh đáng giá ngàn đô mà cũng có thể chỉ đơn giản là những nốt nhạc dịu êm thật vui tai. Ta thường thấy một kẻ lụy tình, buồn vì tình, đau khổ vì tình hay muôn vàn lí do khác, nghĩ ngợi rằng có lẽ ông trời đang khóc thay số phận mình và cơn mưa như rót thêm nỗi sầu vào lòng họ. Mà Jeongwoo không phải người làm nghệ thuật, cũng chẳng sầu não vì chuyện tình hay chuyện đời, nếu có thì cũng là tại tư bản đang bóc lột túi tiền của em nhưng kệ nó đi, ai mà quan tâm chứ. Cái thời tiết mưa lạnh khiến người ta làm việc gì cũng thấy ngại và ngay cả một người chăm chỉ như em cũng chỉ muốn lao vào chiếc giường thân yêu rồi chùm chăn ngủ một mạch đến sáng.

Jeongwoo đi tìm ô để về nhà khi đồng hồ vừa điểm tám giờ tối nhưng dù có lục tung cả quán lên cũng chẳng thể tìm được vì chiếc ô cuối cùng đã bị người anh thân thương đưa cho crush mượn. Jeongwoo lườm ông anh họ đến cháy cả mặt rồi mắng anh là "cái đồ dại trai". Haruto lúc này mới xong việc, ngẩng đầu lên thấy Jeongwoo đang cười cười nói nói với anh chủ còn động tay động chân liền khẽ cau mày. Ánh mắt Jeongwoo nãy giờ vẫn hướng ra phía đường lớn, hoà vào dòng xe cộ tấp nập bất chấp thời tiết xấu. Xem ra bạn nhỏ này muốn về nhà lắm rồi.

[Hajeongwoo] Ex-Lover Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ