Hyuk Jae chạy vài bước xuống cầu thang, nam nhân tựa hồ còn ở phía sau nói gì đó, cậu đã không còn nghe được.
Cậu chạy bán sống bán chết ra cửa tiểu khu, vừa dụi dụi mắt vừa chạy tiếp đến quảng trường, ngay cả đụng vào người khác cũng không kịp nói 'Thật có lỗi'. Cho đến khi không còn thấy bảng tên tiểu khu của nam nhân nữa, cậu mới cảm thấy an toàn.
Rất ít khi vận động kịch liệt như vậy, lúc Hyuk Jae dừng lại thở mới cảm thấy trái tim rất đau, cổ họng cũng như khạc ra máu, trước mắt cũng từng trận từng trận màu đen.
Nước mắt không kiềm nén được mà tuôn ra, làm sao cũng không dừng lại được.
Người qua đường đều ném cho cậu ánh mắt kỳ dị, có một bà lão tập tễnh đi đến mở ra khăn tay, Hyuk Jae che miệng lắc lắc tay, chạy vội đi.
Ở trước mặt nam nhân với tình mới còn có thể giả bộ tỏ ra kiên cường, quay lưng đi thì đã chống đỡ không được.
Hyuk Jae cảm thấy sụp đổ vẫn khóc, ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Tầm nhìn một mảnh trắng xóa tất cả đều là nước mắt, hầu như không thể nhìn thấy đường đi, đành phải men theo ven đường chậm rãi sờ tường bước đi.
Nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, nhìn không đẹp, cậu cũng đành vậy.
Cậu thật sự rất đau khổ , chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.
Cả người như bị xé rách, so với lúc nam nhân tiến vào thân thể cậu còn đau hơn gấp trăm lần.
Cậu cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.
Trong đầu là hình ảnh nam nhân nói lời tâm tình, bộ dáng động tình lúc quan hệ, khuôn mặt tức giận, bộ dáng lúc trêu đùa cậu cùng tư thế biếng nhác nằm ngửa trên sofa vừa rồi lần lượt xoay vần, cậu sắp điên rồi.
Cậu tình nguyện nam nhân trực tiếp chia tay với cậu, cũng không muốn tự cậu bắt gian tại trận như thế này.Ở nhà bị cấm túc, lo lắng sầu lo mà chờ đợi, hao hết tâm tư mới trốn ra được một chuyến, nhận được lại là kết quả như thế.
Quả thực vô cùng ngu ngốc.
Tại sao nam nhân lại làm như vậy với cậu?
Lúc trước vắt óc tìm mọi cách khiến cậu vui vẻ, đặt thiết bị định vị trong điện thoại di động, tặng cậu đồng hồ, Piano, nhẫn, ở trước mặt nhiều người như vậy tặng hoa cho cậu, còn dẫn cậu đến đảo nhiệt đới nhỏ du lịch, dẫn cậu đi xem mặt trời mọc. Chẳng lẽ những điều này đều là giả sao?
Những lời yêu sến súa, cái gì mà" Thật muốn mang em đến một nơi không ai có thể tìm thấy, nhốt em ở đó", gì mà"Mỗi lần anh mơ thấy được ôm em, em chính là cái dạng này", rồi lại "đại ca của tao", " Bà chủ gia đình nhà anh ", những điều này là nói đùa sao?
Hyuk Jae không rõ, làm thế nào mới có thể diễn đến thâm tình như thế?
Nam nhân sao không đi làm Ảnh đế* đi?
*Ảnh đế: vua diễn kịch. Ảnh: điện ảnh. Đế: đế vương
Hay là nói lúc trước nam nhân thật tâm, sau này thay lòng đổi dạ cũng là thật sự?
Sau khi trở về rõ ràng một câu cũng không nói đã đi tìm tình yêu mới, cho dù là thay lòng đổi dạ, là chán cậu rồi, tại sao còn dẫn cậu ra ngoài nghỉ phép, tặng cậu nhẫn? Trực tiếp nói một câu chia tay không phải chấm dứt luôn sao?
Cậu không thể hiểu nổi.
Cậu không rõ nam nhân đang nghĩ cái gì.
Trước kia cậu đã từng thấy qua, Shin Yoon muốn cái gì đó, nhưng cha mẹ không mua cho thì ồn ào vòi vĩnh, khi mua cho cậu ta rồi lại bị cậu ta bỏ qua một bên.
Nam nhân, có lẽ cũng giống như vậy.
Không chiếm được luôn là tốt nhất. Lúc chiếm được thì ghét bỏ.
Cậu không thú vị như vậy, trừ bỏ học tập và chơi Piano thì cái gì cũng không hiểu, nhận được quà cũng chỉ ngây ngốc, làm sao cũng không thể khẩu giao cho nam nhân để 'bày tỏ báo đáp'.
Khó trách nam nhân chán cậu.
Hyuk Jae một bên khóc một bên men theo ven đường chậm rãi đi, cũng không biết mình đã đi tới nơi nào. Mẹ dặn hỏi xong thì sớm trở về cũng bị cậu quăng ra sau đầu.
Chia tay cũng đã chia rồi, sớm trở về hay tối trở về đều giống nhau thôi.
Có lẽ giữa chừng xảy ra chuyện gì cũng tốt, cậu không còn quan tâm gì nữa rồi.
Sắc trời đã tối sầm, người trên đường dần dần trở nên thưa thớt.
Đèn đường rực rỡ mới lên, từng ô cửa trên nhà cao Eun g xa xa cũng dần sáng, có lẽ còn có người tăng ca. Ở ngã tư đường, xe hơi chạy như bay trên xa lộ kéo ra một vệt sáng thật dài. Không nhìn thấy rõ khuôn mặt những người đang tới, chỉ dựa vào đèn pha xe hơi chiếu vào trong nháy mắt thấy được một chút cái bóng.
Thì ra thành thị ban đêm cô đơn lạnh lẽo như thế.
Sao trước kia cậu chưa từng nhận ra.
Về nhà thôi.
Hyuk Jae xoa xoa mặt, đưa tay gọi taxi.
***
Lúc Hyuk Jae đẩy ra cửa nhà đã là chín giờ tối.
Giúp việc đứng cúi đầu đầy trong phòng khách, mẹ cậu ở một bên lau nước mắt. Cha ngồi trên sofa rõ ràng cơn giận còn chưa tiêu, vừa thấy cậu tiến vào thì giận dữ nói: "Còn không cút lại đây cho ta!"
Kỳ lạ là Hyuk Jae không có chút cảm giác nào, trong lòng bình tĩnh như đã chết, đi qua nói: "Con đã chia tay với Dong Hae . Lúc nào có thể ra nước ngoài?"
Eun mẹ bị dọa đến há to miệng, Eun cha cũng có chút giật mình sững sờ.
"Hai tuần nữa..."
"Có thể nhanh hơn được không?"
Cậu không muốn ngốc ở cái chỗ này nữa.
Trong khuôn viên trường nơi nơi đều có bóng dáng nam nhân.
Nam nhân chờ cậu ở cửa phòng học, cùng cậu ăn cơm trưa trên sân thượng, hôn cậu, ở dưới lầu ký túc xá đón cậu, chơi trên sân bóng rổ.
Cậu sợ những thứ đó qua lại sẽ như bóng ma quấn lấy cậu.
"À... Ừ... Ba sẽ thúc giục bên kia một chút."
"Cám ơn ba ba. Cái di động kia cũng ném đi, vô dụng rồi. Con đi ngủ đây."
Không đợi cha cậu phản ứng, Hyuk Jae đã xoay người xuyên qua giúp việc đi lên lầu. Bước lên cầu thang tựa như đi trên mây.
Eun mẹ chạy đuổi theo: "Con trai, con chờ mẹ một chút! Con trai, con trai!"
Eun mẹ đuổi tới cửa, nâng mặt Hyuk Jae mới phát hiện ánh mắt cậu đều không có tiêu cự.
Eun mẹ vội túm Hyuk Jae vào phòng, đóng cửa lại, dùng bàn tay xoa mặt cậu.
"Con trai, con sao vậy? Đừng dọa mẹ mà!... Có phải tên kia làm chuyện có lỗi với con hay không? Mẹ đi tìm nó tính sổ!"
Hyuk Jae bắt lấy tay mẹ cậu chậm rãi nói: "Mẹ à, con không sao."
Eun mẹ vẫn là vẻ mặt không tin: "Con đừng dọa mẹ! Không cần luẩn quẩn trong lòng a! Mẹ hiểu rõ con nhất, con mà xảy ra chuyện, mẹ biết làm thế nào đây!"
"Con thật sự không có việc gì, chỉ là muốn yên lặng một chút." Hyuk Jae miễn cưỡng cười, "Con mệt quá, buồn ngủ ."
Con trai như vậy rõ ràng không bình thường, hơn phân nửa chính là đi gặp tên kia bị cái gì đó kích thích, Eun mẹ sợ cậu luẩn quẩn trong lòng.
Hyuk Jae đứng lên kéo bà ra cửa, nhẹ nhàng đẩy bà đi, rồi đóng cửa khóa trái lại.
"Con trai, có chuyện gì thì kêu mẹ! Đêm nay mẹ không ngủ!"
Bên trong không trả lời.
Sức lực toàn thân Hyuk Jae đều như tháo nước, lập tức nằm úp sấp trên giường.
Lúc ban đầu khiếp sợ, thương tâm qua đi, thế nhưng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.
Cậu đời này lần đầu tiên yêu đương khắc cốt ghi tâm, thì bị người yêu lừa dối, bị cậu bắt gian tại trận mà kết thúc.
Sau đó cậu mới biết được, đây là lần đầu tiên cũng là lần yêu đương duy nhất trong đời cậu.
Cậu không phải là người thích dây dưa không rõ, ngay cả khi cậu còn nhỏ cũng không tranh giành cái gì với người khác. Đến lúc thế này, cũng chỉ có thể tự mình rời đi cho kiên cường một chút.
Không nghĩ tới thật sự bị Shin Yoon và mẹ nói trúng rồi. Đây có lẽ là người ngoài cuộc thì sáng suốt.
Hyuk Jae lắc đầu, không muốn suy nghĩ về những điều xấu của nam nhân nữa.
Hãy để người đàn ông lưu lại trong tim cậu một hình ảnh đẹp nhất đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
HAEHYUK 20042023
Fanfictionnhất thụ nhất công, xã hội đen bá đạo công vs mỹ nhân thụ, H văn, ấm áp, ngọt ngào, chút ngược, đô thị tình duyên, thế gia, hắc bang