63

54 2 0
                                    

"Thưa ngài... thưa ngài..."

"Hmm...?" Hyuk Jae chậm rãi mở mắt, tầm nhìn dần rõ ràng, ánh vào mi mắt là tiếp viên hàng không xinh đẹp mặt hơi ửng đỏ.

"Thưa ngài, còn nửa giờ nữa máy bay sẽ hạ cánh, phiền ngài điều chỉnh lưng ghế thẳng lại."

"...Thật có lỗi."

Hyuk Jae chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ.

Lại mơ thấy chuyện thời trung học... Có lẽ bởi vì đã đặt chân lên mảnh đất thương nhớ này.

Hyuk Jae ngồi thẳng dậy nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, máy bay xuyên qua Eun g mây, mặt đất đã hiện ra rõ ràng trước mắt.

Nơi thương tâm này, cậu lại đã trở lại.

Từ lúc tốt nghiệp đại học, anh hai vẫn muốn cậu quay về hỗ trợ xử lý sự vụ trong công ty. Dù sao công ty càng làm càng lớn, ở ngoại thành A thị mở một nhà máy sản xuất quy mô lớn thứ hai, anh hai thường thường phải chạy đi thị sát, ba thì tuổi tác đã cao, công việc ở trụ sở giao cho người khác lại không yên tâm, anh hai liền vô cùng hy vọng đứa em trai nhỏ này trở về gánh vác một phần.

Bản thân Hyuk Jae không có chút hứng thú gì với kinh doanh, tiệc rượu làm ăn này đó cũng là trường hợp có thể tránh thì tránh. Cậu không am hiểu xã giao, cũng không chơi golf, cùng người lạ nói chuyện thường là tán gẫu vài câu thì hết đề tài, từ đó liền cực ít tham gia các loại hoạt động này. Tuy rằng cậu học tâm lý, nhưng cậu không muốn đi đoán tâm tư những người trên thương trường này, một câu mà cũng tha đi tám mười vòng để nói, dùng những lời hoa mỹ để che lấp tâm tư xấu xa, cậu thật sự cảm thấy mệt lắm.

Nhưng thấy anh hai quá vất vả, đã nhiều lần cùng cậu nói về chuyện này, cậu mềm lòng, không chịu nổi người khuyên liền gật đầu đồng ý, tốt nghiệp nghiên cứu sinh lấy được bằng thạc sĩ liền trở về tiếp nhận sự vụ công ty.




Cha mẹ bên này thì, cha cũng không tỏ thái độ muốn cậu trở về, Hyuk Jae cảm thấy cha vẫn còn kiêng kị Dong Hae . Mẹ cậu thì mỗi lần cùng cậu trò chuyện video đều nói "Con trai, con ở chỗ nào vui vẻ thì sống, không cần lo lắng cho ba mẹ." Tuy rằng mẹ cậu nói như thế nhưng mỗi lần trở về thăm bà, bà đều khóc đến sắp tắt thở. Nghĩ đến mẹ cậu tuổi tác đã cao, lại vì cậu lo lắng không ít, Hyuk Jae cũng muốn trở về dành thời gian bên mẹ.

Shin Yoon học MBA một năm rưỡi đã tốt nghiệp, về nước sớm hơn cậu nửa năm, bác Shin cũng có ý đem quyền hành của công ty chuyển cho Shin Yoon . Bất quá nghe nói Shin Yoon mới về nước thì đi quen với một cô người mẫu, bác Shin sắp xếp cho cho hắn thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng bị hắn tùy tiện có lệ làm bác Shin lo lắng không thôi.

Đi du học bảy năm qua, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà ngậm miệng không đề cập tới tên của Dong Hae . Ngay cả Shin Yoon cũng chưa bao giờ ở trước mặt cậu mắng hắn.

Nam nhân có phải lại đổi bạn giường mới rồi hay không? Hắn vẫn là tổng tài Long Đằng chứ? Hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận là bang chủ Hồng bang rồi sao?

Cậu không biết. Cũng chẳng liên quan gì tới cậu.

Cậu chỉ hy vọng, cho dù có gặp gỡ nam nhân cậu cũng có thể giả bộ như chưa bao giờ quen biết, lạnh nhạt mà lướt qua hắn.

***

Ra sân bay theo lối VIP thì thấy Shin Yoon đang dìu mẹ cậu. Eun mẹ vẻ mặt lo lắng nhào lên sờ lại sờ, sau khi chắc chắn con trai nguyên vẹn không tổn hao gì mới yên lòng.

Ba người ngồi trên xe, Hyuk Jae nói chuyện với mẹ cậu một lát, sau đó Eun mẹ mệt mỏi chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Trong ấn tượng của Hyuk Jae , mẹ cậu còn rất trẻ. Lần này trở về lại cảm giác rõ ràng đã già rồi. Cho dù cố gắng chăm sóc, dùng đồ trang điểm cao cấp, ăn canh tổ yến, vẫn không tránh được tóc chia hai màu. Làn da chảy xệ, dường như trong một đêm khóe mắt mẹ đã có thêm thật nhiều nếp nhăn.

Có lẽ vẫn luôn lo lắng cho đứa con nhỏ này. Hyuk Jae thở dài.

"Này, bọn Jo Chun nói đã sẵn sàng đi ăn mừng." Shin Yoon nghiêng đầu sang nhỏ giọng nói.

"Ăn mừng cái gì?"

"Ăn mừng thái tử đảng đoàn tụ chứ gì nữa."

Hyuk Jae cười cười: "Tôi từ lúc nào thì đã được chào đón như vậy rồi?"

"Hê, anh Eun đây bây giờ đã là Hoa kiều rồi, không hãnh diện sao được."

HAEHYUK 20042023Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ