68

50 1 0
                                    

Kỳ thật ai cũng biết những lời này là gạt người.

Chân chính không thèm để ý, không phải hận, cũng không phải ra vẻ không biết. Mà là biết người này, nhưng xem hắn là không khí. (_ _!!!)

Giống như Hyuk Jae chính là quên không được, trong lòng không thoải mái, còn muốn làm bộ như không thèm để ý.

Câu nói kia nói cho Shin Yoon nghe, cũng là đang nói cho mình nghe.

Shin Yoon lại như là tin, thả chậm tốc độ, trực tiếp lái đến một nhà nhà hàng hắn quen thuộc.

Một bữa cơm ăn đến không biết vị gì. Nguyên bản là một ngày vui vẻ, lại bị hai cô gái bàn tán về buổi phỏng vấn của Dong Hae đảo loạn. Shin Yoon lo lắng Dong Hae vẫn chưa buông tay, Hyuk Jae còn muốn quay đầu lại. Hyuk Jae thì đầy đầu óc đều là nội dung hai cô gái bàn tán vừa rồi.

Nếu "Tóc ngắn, mắt to, dịu dàng, chính trực, thẹn thùng", những thứ này có thể coi như phạm vi rộng rãi, vậy thì "Gia đình kinh doanh, tuổi 23 tuổi, vóc dáng một mét bảy lăm, đã du học nước ngoài " đã rất rõ ràng. Nhắm thẳng vào cậu.

Nói trong lòng không chấn động là giả.

Dùng thủ đoạn mịt mờ như vậy tuyên bố trước công chúng, nam nhân còn thích cậu. So với cái loại cách thức tổ chức hôn lễ chiêng trống rùm beng, loại bí ngữ chỉ có hai người trong cuộc biết thế này dường như càng lay động lòng người hơn.

Nam nhân am hiểu nhất là dùng những thủ đoạn nhỏ từng chút từng chút cảm hoá cậu. Đợi cho đến khi thật sự có chuyển lớn gì, trái tim cậu đã không thể cứng rắn cự tuyệt nam nhân.

Nếu nam nhân thật sự muốn theo đuổi cậu một lần nữa, cậu thật sự không biết mình có thể kiên quyết cự tuyệt hay không. Nam nhân thì chỉ là vuốt ve mặt cậu một chút đã có thể làm cả người cậu như nhũn ra, tim đập nhanh hơn, máu toàn bộ xông lên đầu. Cho dù là người bên ngoài bàn tán về hắn, lỗ tai cũng không nghe lời mà muốn dựng thẳng lên nghe.

Những ngày trong quá khứ quá hạnh phúc, nếu có thể khôi phục đoạn thời gian đó, bắt cậu làm gì cậu cũng nguyện ý.

Chính là, vô luận như thế nào, cũng không thể trở về được.

***

Hyuk Jae đến công ty báo danh mới phát hiện công ty cũng không phải dễ làm như vậy. Ngày đầu tiên đi làm đã tham dự đại hội cổ đông. Tập đoàn sắt thép Eun thị, Eun cha nắm giữ 40% cổ phần công ty, 30% cổ phần nằm trong tay ba người khác, có người là lúc đầu cùng Eun cha đầu tư, có người là sau này có công được thêm vào. Còn 30% cổ phần còn lại là đưa ra thị trường niêm yết. Cha lần lượt giới thiệu từng người với cậu, cậu cũng lần lượt cúi chào, ba cổ đông kia cũng gật gật đầu cho có.

Eun cha phát biểu, đại ý là Hyuk Jae sau này sẽ gia nhập cao tầng*, hy vọng mọi người giúp đỡ. Lời này vừa nói ra, không khí hội trường không tốt lắm. Mặt khác mấy cổ đông lại muốn bắt bẻ Hyuk Jae . Một người nói, cậu mới từ nước ngoài trở về không biết tình hình công ty; một người nói, cậu nghiên cứu tâm lý học, cùng kinh doanh như hai thái cực , khó mà làm tốt được. Ngại mặt mũi cha, mấy cổ đông cũng không có nói thẳng, nhưng loại lời nói mang ý châm chọc này càng làm cho người ta khó chịu.

*Cao tầng: nhân viên cao cấp/ ở tầng cao

Sau đó Eun cha lén lút nói cho Hyuk Jae biết, người của mấy cổ đông này sắp xếp không vào được cao tầng, mà Hyuk Jae lại được cha tiến cử thuận lợi vào được, bọn họ tự nhiên không thoải mái trong lòng. Chỉ cần Hyuk Jae làm nên sự nghiệp là có thể dán miệng bọn họ.

Nói thì nói thế, nhưng kỳ thật Hyuk Jae cũng không có áp lực quá lớn. Cậu đối với kinh doanh thật sự không biết nhiều, chỉ cần có thể chia sẻ một chút trọng trách của cha và anh hai là đủ rồi.

Được Shin Yoon hỗ trợ, rất nhanh đã làm xong các thủ tục kinh doanh, phòng khám tâm lý có thể khai trương. Phòng khám mới mở tương đối ít khách, Hyuk Jae cũng tạm thời không mướn người tiếp tân hay lao công quét dọn.

Hôm nay là ngày đầu sau khai trương. Hyuk Jae đi công ty thấy mọi chuyện vận hành bình thường, gần đây trụ sở cũng đang trong mùa ế hàng, không có việc gì nhiều, liền lái xe đến phòng khám nhỏ của cậu.

Shin Yoon lấy cho phòng khám của cậu một cái tên tầm thường thối nát "Canh gà thông minh ", mỗi lần đến trước phòng khám nhìn đến bốn chữ to này Hyuk Jae đều dở khóc dở cười.

Tường phòng khách được sơn màu trắng tuyết, bên trong có hai cái sôfa dài, một số ghế nhỏ, ghế sofa cũng một màu trắng, bàn trà nhỏ, bên trên đặt một chậu phong lan. Cạnh sofa còn có kệ sách bày đủ các loại tạp chí, từ kinh doanh đến lá cải, một cái cũng không sót. Hyuk Jae an vị ở sau bàn, có khi lật xem sách chuyên ngành, có khi lật xem báo cáo công ty.

Hôm nay có ba vị khách, hai người là bị mất ngủ, một là bị chứng sợ hãi giam cầm. Mất ngủ thì dễ rồi, chứng sợ hãi giam cầm đốt của cậu gần hai tiếng mấy, sau đó vị khách kia quyết định đúng giờ đến làm trị liệu khôi phục, mới xem như tạm thời kết thúc.

Hyuk Jae xem đồng hồ, gần mười phút nữa là đến năm giờ. Nghĩ là chắc sẽ không có người tới nữa, liền cất giấy tờ vào tủ khóa kỹ chuẩn bị đóng cửa về nhà.

Chợt nghe có người gõ cửa, cậu vùi đầu một bên khóa ngăn tủ vừa nói: "Xin mời vào."

Lúc xoay người lại liền thấy nam nhân đứng ở cửa, sơmi trắng, bên ngoài là áo khỉ màu xám đậm, trên cánh tay còn treo âu phục. Tiêu chuẩn ăn mặc của giới kinh doanh, trầm ổn lại nội liễm.

Hyuk Jae chống bàn, ổn định một chút thân thể hơi rung động, cầm lấy chìa khóa nói: "Thật có lỗi thưa ngài, phòng khám phải đóng cửa."

Nam nhân nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút: "Còn chưa tới giờ tan ca."

Hyuk Jae không muốn để ý đến hắn, lướt qua bàn làm việc đi ra ngoài mới phát hiện cánh cửa đã bị đóng lại. Xuyên qua cửa kiếng còn có thể thấy bên ngoài Oh Gi mang âu phục đậm màu đứng lưng về phía bọn họ, lưng thẳng tắp, như tùng như bách.

Hyuk Jae nắm tay, lại hít sâu một chút, mới thản nhiên nói: "Anh muốn như thế nào?"

"Tôi bị bệnh, bác sĩ Hyuk Jae."

"Nói vậy anh có bác sĩ riêng, không cần tôi múa rìu qua mắt thợ."

"Bác sĩ riêng của anh nói, không phải phạm trù chuyên nghiệp của anh ta, chỉ có em mới có thể trị."

Hôm nay xem ra nam nhân không đạt mục đích sẽ không đi, Hyuk Jae một bên ép mình tĩnh tâm, một bên nói: "Nói đi, bệnh gì."

"Bệnh tương tư."

Hyuk Jae cắn răng, móng tay bấm vào thịt, gằn từng chữ: "Bệnh này trị không được." Dứt lời nhấc chân bước đi.

Bước còn chưa ra khỏi đã bị kéo vào trong ngực nam nhân, cậu cố sức giãy giụa lại bị nam nhân ôm càng chặt hơn. Hương vị quen thuộc của nam nhân vây quanh, làm cho cậu sắp đứng không vững. Cánh tay quen thuộc hữu lực xiết cậu lại, cậu giãy không ra, chóp mũi không thể khống chế mà cay lên, đôi mắt hơi ướt át.

Ở trước mặt nam nhân, cậu cho tới bây giờ đều vô dụng như thế.

Giả bộ lạnh lùng cũng thế, kiên cường cũng thế, bị nam nhân sờ sờ ôm ôm một cái thì hoàn toàn tan vỡ.

Hyuk Jae không có cách nào, quay đầu đi thanh âm cứng rắn nói: "Thưa ngài, phiền ngài tôn trọng một chút. Anh còn như vậy, tôi sẽ tố cáo anh..."

"Tố anh quấy rối ***?"

"Anh!"

"Em từ lúc nào thì trở nên không tự nhiên như thế? Từ lúc anh vào cửa thì cứ ngài này ngài nọ, em cũng không mệt sao?"

Hyuk Jae một bên gật đầu, một bên quay đầu trừng nam nhân, cũng không quan tâm trong mắt chua xót đến sẽ tràn nước mắt: "Dong Hae , nói cho rõ đi. Tôi nghĩ chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào, nếu anh còn có cái gì muốn nói , hiện tại thì nói một lần cho rõ ràng, sau này tôi không muốn gặp lại anh."

"Anh yêu em."

HAEHYUK 20042023Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ