không

983 116 13
                                    

Sau giờ học, Jisung mò đến sân thượng toà nhà. Cái bóng chiều hoàng hôn rơi vãi khắp không gian, nhuốm một màu u buồn. Jisung lê từng bước đến lan can. Cậu ngắm nhìn thành phố Seoul hoa lệ cùng với dòng xe hối hả bên dưới, lòng lại bồi hồi. Phóng tầm mắt nhìn xa xăm, Jisung định vị xem ngôi nhà của mình ở đâu, nhà của tụi Felix ở phương nào rồi quán của Bang Chan ở phố đó.

Chiều gió lồng lộng thổi rối tung mái tóc của Jisung. Cậu rất ghét kẻ nào làm rối tóc mình, nhưng Lee Minho là ngoại lệ, và hiện tại cơn gió này cũng là ngoại lệ.

Theo chiều nỗi nhớ, cậu hồi tưởng lại quãng thời gian dài vừa qua. Từ những buồn vui tủi hờn áp lực hạnh phúc đều có cả. Jisung đều trân trọng tất cả. Cậu trân trọng tụi Felix, trân trọng anh Chan, yêu thương mẹ mình và hơn hết, cậu yêu Lee Minho. Anh giống như một cơn gió xuân thổi đến, nhưng chưa bao giờ làm rối đi mái tóc đen của cậu. Có lẽ điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời cậu là gặp được anh.

Lee Minho là động lực để Han Jisung cố gắng đến ngày hôm nay. Cậu yêu anh nên muốn anh không phải khổ sở vì cứ mãi chạy theo lo cho mình. Minho vứt thuốc của cậu đi, coi cậu như bảo bối mà nâng niu chăm sóc, nhưng anh không thể chiến thắng bóng ma đang ám ảnh cậu hàng ngày. Nghĩ đến Minho, Jisung bất giác mỉm cười. Mọi thứ diễn ra với cậu giống như một cuốn phim dài, màu hồng có, nhưng được bao nhiêu? Minho chính là những đốm hồng ấy, những đốm hồng sáng rực trên bầu trời đen kịt của Han Jisung.

Cậu vẫn nhớ lần đầu cậu gặp anh, trong cơn mưa giấy của mùa tốt nghiệp qua đi. Cậu gọi đó là 'hạ trắng.'

Tâm tình đến tận bây giờ vẫn bình thản, Han Jisung nhớ ba rồi.

Đặt một chân lên bậc cao, tay nắm lấy thành lan can, Jisung nhoài người ra. Cái gió lồng lộng thổi mát vào da, mong muốn thức tỉnh cậu nhóc kia. Nhưng cậu nhóc đã bầu bạn với bóng ma quá lâu rồi, cậu không thể tiếp tục được nữa.

"Han Jisung!!!"

Ngay giây phút nhắm mắt thả trôi về miền an yên, Jisung bị một lực kéo mạnh về phía sau. Cậu đập người vào lồng ngực rắn chắc kia, mùi hương quen thuộc quẩn quanh trong mũi. Là Lee Minho.

Tại sao anh luôn xuất hiện vào lúc cậu trở nên tồi tệ nhất? Jisung thật sự không muốn, không muốn thấy anh phải bận lòng.

Minho ôm lấy Jisung giữa trời lộng gió. Anh siết chặt lấy cậu nhóc trong lòng, sợ rằng cậu sẽ vụt đi mất. Chính Minho cũng không nhận ra, cơ thể anh đang run bần bật, nhịp thở cũng đứt quãng. Lee Minho đã sợ đến mức nào khi nhìn thấy Han Jisung bên bờ vực của cái chết?

Lớp học tan, Minho thấy Jisung đi lên tầng thượng, anh đã nghĩ rằng cậu muốn hóng gió. Đến khi chạy lên đến nơi, thấy Han Jisung đứng ở đó, thân ảnh gầy gò mong manh sắp vụt khỏi sân gạch, anh liền lao đến.

Hai mươi sáu năm sống trên đời, Minho chưa bao giờ sợ hãi như lúc này. Với lương tâm một người giáo viên, nó không cho phép anh được bỏ mặc học sinh của mình. Nhưng với trái tim yêu thương Han Jisung thật lòng, anh lại càng xót xa đau đớn hơn. Rốt cục cậu nhóc của anh đã phải tuyệt vọng đến mức nào thì mới nghĩ đến con đường này? Lee Minho đã che chở bảo hộ cho Han Jisung, anh đã từng nghĩ mình làm rất tốt, ít nhất là cho đến khi anh thấy cậu trốn đi lén sử dụng đống thuốc kia.

minsung | hạ trắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ