Bác Hai trở về với bộ dạng nhếch nhác, cả người đầy máu lẫn bùn đất, loáng thấy rất nhiều vết thương lớn nhỏ được băng bó một cách sơ sài. Thiếu niên ở trong phòng tôi tự giới thiệu mình là Viên Tứ, nghe tên cứ như pháp danh vậy, tôi phải dò hỏi một lúc mới thật sự tin rằng cậu ta không phải Phật tử, cậu ta nói mình là đệ tử độc môn của bác Hai, đã theo bác Hai gần mười năm rồi. Cậu ta nhìn trẻ con nhưng lại hơn tôi tận bốn tuổi, tức là cậu ta đã theo bác Hai từ khi còn rất nhỏ, thời gian đó vừa khớp với lúc bác Hai tôi có chút danh tiếng bên ngoài.
Viên Tứ nói nếu ba ngày này tôi không qua khỏi thì giờ này đã nhập liệm tôi rồi, coi như tôi phúc lớn mạng lớn gặp được cậu ta.
Tôi có hơi nghi ngờ, nhưng biết sao được, bóng người đã cứu tôi có lẽ là cậu ta thật, mang ơn của người ta mà lại vạch mặt nói phét của người ta thì cũng không hay lắm.
Vốn tôi định hỏi rõ chuyện xảy ra hôm đó nhưng thấy bác Hai thần sắc mệt mỏi tôi đành nhịn lại, cố đến buổi tối, lúc này bác Hai đã tắm gội thay một bộ áo dài màu đen đi tới phòng tôi.
Bác Hai có hai thú vui một là hút thuốc, hai là uống trà, tôi không biết bác ấy đã sống bên ngoài cực khổ bao nhiêu mà lúc Viên Tứ bưng vào ấm trà Ngọc Trang Hương Sen mà tiệm tạp hóa nào cũng bán bác Hai đã uống liền mấy tách, vừa uống vừa nói hoài niệm mùi vị này.
Tôi đang rất nôn nóng, thấy hai thầy trọ họ vẫn kẻ rót người tu ừng ực thì cất tiếng xen vào. -Bác mau kể lại đi, rốt cuộc là hôm đó con đã bị gì vậy?
Bác Hai nhướng mày, cười nửa miệng nói. -Cũng không có gì, có một thằng ngu không chịu nghe lời tao nên tự ý bước ra khỏi vòng tròn, ngu hơn nữa là còn tự mình lau sạch mấy bùa chú tao đã vẽ lên người nó nữa. Mày không sao cả, chỉ tìm chết ngay trước mặt tao thôi.
Lão già này lại giở chứng giận dỗi trẻ con rồi, tôi kể hết một lượt những gì đã trải qua cho bác Hai nghe lúc này bác ấy mới chịu cho tôi sắc mặt tốt hơn một chút. Bác Hai bật lửa châm một điếu thuốc, Viên Tứ rất tự giác đứng lên mở hết cửa sổ phòng tôi ra, khói thuốc lá bay lượn lờ rồi tản mùi ra khắp phòng, mấy ngày ở cùng bác tôi cũng đã quen với mùi thuốc nên không có phản ứng quá nhiều.
Bác kể. -Thất Cô là dã quỷ do người dân thờ phụng mới trở thành thần, bọn họ không hại người cũng khá giúp người, có điều phàm chỉ cần là thứ muốn xông vào miếu làm chuyện xằng bậy thì bọn họ sẽ xuất hiện. Trước đó con linh miêu kia dẫu có tìm thấy chúng ta cũng không dám một mình xông vào trong, đến đêm thứ 3 là ngày ông nội con trở về lại thêm bầy rắn giúp sức nó mới bạo gan tấn công chúng ta.
Nhắc đến ông nội, tôi vẫn còn khá ám ảnh, hỏi bác. -Ông nội sao rồi bác?
-Ông nội bay bị yểm bùa Khiển Thi, hồn phách bị dục mị cắn xé nên chỉ còn lại cái xác bên ngoài mà thôi. Yên tâm, Viên Tứ đã giúp ông ấy giải trừ bùa chú, thằng Út đang chôn ông ấy ở mộ huyệt mới rồi.
Tôi thở ra một hơi, bác Hai nói tiếp. -Tình hình lúc đó rất nguy cấp, mày bị chú gọi hồn dụ ra ngoài, vừa bước ra khỏi vòng tròn thì điên cuồng lau chùi mực chu sa trên người, sau đó thì đứng dại ra nhìn thẳng về trước không hề có tiêu cự. Bác khi ấy bận đối phó với con xà tinh, Thất Cô lại bay qua bay lại chơi đùa với lũ rắn con nên cũng không chú ý tới bên mày, thấy mày đứng im bác cứ nghĩ là mày còn ở bên trong cái vòng cơ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Linh Dị, FULL] Huyết Thi Dưỡng Xà
Mystery / ThrillerTruyện linh dị Việt Nam Thể loại huyền bí, tâm linh *Truyện xây dựng trên cơ sở tượng tưởng của tác giả, không liên quan đến địa điểm/tôn giáo/chính trị được nhắc đến trong truyện.