Chương 11 Sa vào bẫy

180 12 0
                                    

Chúng tôi đi từ sáng đến hơn hai giờ chiều thì Khương đề nghị hạ trại, dù đã dùng xe Jeep đi một đoạn nhưng chúng tôi vẫn không thể nào đến được đó chỉ trong một ngày, vả lại thể lực của công tử nửa mùa là tôi và bác Hai cũng không chịu nổi đi bộ cường độ cao.

Khương vạch bản đồ ra, chỉ vào một điểm trên bản đồ. -Nếu giữ tốc độ này chiều mai chúng ta sẽ đến đây, nơi tìm thấy Tú Anh.

Bác Hai rít một hơi thuốc, phà khói nghi hút, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, hồi lâu sau bác mới lên tiếng. -Cậu nói khi đội tìm kiếm đến gần đó thì bị lạc phải không?

Anh Khương gật đầu.

Tôi, Viên Tứ và Thái Vũ nhìn bác Hai thắc mắc, chuyện đó thì có liên quan gì đâu, lúc đó lạc đường nguyên nhân là do mưa lớn cộng thêm trời tối còn chúng tôi đi ban ngày và anh Khương thì đã nhớ đường đi nên khi cần quá lo lắng vấn đề này.

Bác Hai liếc bọn tôi, rồi chìa la bàn ra chỉ vào kim chỉ nam đang lắc lư qua lại. -Từ trường hướng đó rất loại, la bàn không ngừng lắc lư, tôi nghĩ rằng ngày mai chúng ta cứ hạ trại ở chỗ lần trước bị lạc đường một đêm, đợi tới khi hừng sáng hãy đến đó.

Người đi rừng thường rất kiêng kị những chuyện dị đoan, anh Khương và Thái Vũ đồng loạt đồng ý, cả hai người đều là con dân Buôn Mê nên rất có kinh nghiệm đi rừng. Thái Vũ nói. -Chú Hai nói phải, ta không nên liều lĩnh nhỡ như đụng phải thứ gì đó thì rất nguy hiểm.

-Nếu lại bị lạc đường thì sẽ tốn sức rất nhiều, chuyến đi này nên đánh nhanh rút gọn là tốt nhất, càng ở lâu trong rừng mọi người sẽ càng đuối sức. - Anh Khương tiếp lời.

Tôi và Viên Tứ thì không có ý kiến gì, thế là chúng tôi chia nhau ra đi tìm cành cây khô về đốt lửa, một nhóm đào đất xung quanh chỗ định nhóm bếp để phòng khi lửa cháy lan ra sẽ gây cháy rừng. Ban đêm rất lạnh vì vậy chúng tôi cần lửa để sưởi ấm, hơn nữa sẽ hạn chế thú hoang đến gần tấn công.

Xong hết mọi việc, bác Hai lại lấy ra mấy món pháp bảo của mình đưa cho chúng tôi, bác nói. -Đây là chỉ đỏ và tro Phật, chỉ đỏ đeo ở tay một khi nó tự động đứt ra thì phải dùng tro Phật rắc thành vòng tròn dưới chân và ngồi yên trong đó đợi cứu viện, tuyệt đối không được bước ra.

Công dụng của tro Phật tôi đã tự mình trải nghiệm qua, còn sợi chỉ to bằng đầu chiếc đũa mà bác đưa thì tôi cũng không rõ lắm. Viên Tứ thấy tôi không có kiến thức về mấy chuyện này liền khai sáng giải thích cho tôi nghe. -Thứ này dùng để ngăn cản tà ma xâm nhập, trong rừng già này có biết bao linh hồn vất vưởng, bọn họ nhìn thấy cậu thì sẽ nhập vào chiếm lấy thân xác cậu không thì sẽ bám theo cậu ra ngoài quấy phá. Chỉ đỏ đứt đôi tức là cậu đã gặp một con ma rất lợi hại nên nó không thể ngăn nổi, mà cách tốt nhất thì như sư phụ đã nói đó, vẽ một vòng tròn ngồi yên chờ chết!

Tôi đá vào mông cậu ta, khịt mũi. -Có anh mới ngồi im chờ chết đó.

Lúc này tôi mới để ý, từ lúc vào rừng trên người Thái Vũ và anh Khương đã có thêm hai sợi dây chuyền bằng nanh thú lủng lẳng  trên cổ, trên tay mỗi người còn có hai chuỗi tiền xu thời xưa được luồn bằng tơ đỏ đeo bên tay trái.

[Linh Dị, FULL]  Huyết Thi Dưỡng Xà Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ