Chương 15 Kết thúc

168 12 0
                                    

Người ta nói cự mãng hóa long, rắn sống lâu có thể qua lôi kiếp mà biến thành rồng. Hai từ "khiếp đảm" đã không còn đủ để diễn tả cảm giác của tôi lúc này nữa rồi, kỳ lạ là con rắn ba đầu không làm gì chúng tôi cả, nó cứ bất động nhìn chằm chằm như có âm mưu nào đó.

Sự thật là tôi đã nghĩ quá nhiều, con rắn kia bất ngờ phóng tới, đùng một cái cắp ngang người tôi, Viên Tứ và bác Hai lặn xuống nước. Tôi biết lặn nhưng chỉ trong thời gian ngắn, lại thêm xuống nước trong tình trạng hoản loạn làm tôi chới với không thở nổi mà uống phải mấy ngụm nước, rất nhanh sau đó tôi bị thiếu dưỡng khí, cả người vô lực để mặc con rắn đó tha đi.

Không biết qua bao lâu, vào lúc tôi sắp bị ngạt chết thì con rắn lại trồi lên, há miệng thả ba chúng tôi rơi từ độ cao một mét xuống nền đất đầy đá nhọn. Con rạch này nhìn vậy mà khá sâu, con rắn đó tha chúng tôi đến một hang đá nằm dưới lòng sông ngầm, ba lô và đèn pin đã bị rơi ở dưới nước, trong hang tối om giơ lên không thấy nổi năm ngón tay nhưng có một thứ nằm ở giữa hang thu hút sự chú ý của tôi. Sở dĩ tôi nhìn thấy được là do toàn thân nó phát ra một ánh sáng đỏ đục ngầu, trong khung cảnh này nhìn sao cũng thấy nó tà môn ma quái.

-Bác Hai, cái đó là gì vậy?

Bác Hai tuổi đã cao, so với tôi thì bác ấy chật vật hơn nhiều, tôi không nhìn thấy mà chỉ nghe được tiếng bác ấy vang lên bên tai. -Là quan tài máu.

Tôi "a" lên, trong đầu liền nhớ tới cái quan tài mà cha tôi và bác Hai đã đào lên, rùng mình hỏi. -Đừng nói là cái quan tài huyết thi đó nha ông bác?!

Không có tiếng đáp lời, xem ra đúng là cái quan tài chó má đó rồi!! Tôi vung tay muốn vò đầu thì chợt phát hiện tay tôi vẫn đang nắm chặt khẩu súng lục, như với được cọng rơm cứu mạng, tôi ôm nó vào lòng muốn rơi cả nước mắt. Lại hỏi tiếp. -Bác có cách đối phó nó không?

Bác Hai có lẽ đã bị thương nặng, âm thanh thở hổn hển đầy nặng nhọc của bác vang lên rõ mồn một trong bóng tối, Viên Tứ thấy vậy liền bò qua giúp bác ây vỗ lưng, một bên lại đáp lời tôi. -Có chứ, là tro Phật.

Tôi nhớ bác Hai chỉ đem theo một túi vải đựng được ít đồ cần thiết thôi, con rắn ba đầu này ước chừng phải dài hơn mười mét, chút tro đó chẳng đủ làm nó tróc vẩy ngoài nữa là.

-Thằng cu... - Bác Hai vừa lên tiếng thì ho khù khụ, hít thở khó khăn, bác cố chịu đựng rồi nói tiếp. -Dù sao cũng sắp chết cả lũ nên có chuyện này bác muốn nói mày nghe...

Tôi có dự cảm không lành, nửa muốn nửa không để bác ấy nói tiếp.

Bác Hai. -Mày vốn không phải con của thằng Ba, càng không phải là con cháu nhà tao. Khụ khụ, mày... Mày được cha mẹ mày tráo đổi với ông nội để con trai họ có cuộc sống giàu sang, còn thằng Sinh thật thì sẽ được họ nhận nuôi, sở dĩ làm vậy chính là muốn con cháu đời sau của nhà này tránh được sự trả thù của con Xà tinh. Thật ra lúc ông nội chết có rất nhiều cách để cứu mày, có thể cho mày theo thằng Ba đi trốn, khụ, cũng có thể để mày không về tham dự tang lễ... Khụ khụ khụ, nhưng tao cần mày về để thu hút con Xà tinh đó để bảo vệ an nguy của thằng Ba và cháu ruột tao... Khụ, khụ...

[Linh Dị, FULL]  Huyết Thi Dưỡng Xà Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ